Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Phạn Đoàn Đào Tử Khống
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 302: Tức c·h·ế·t chính mình
Trên đời này… thật sự có người có thể bị tức mà c·h·ế·t sao?
Một trận khí lạnh từ đáy lòng dâng lên, Cố Ngôn Chi trừng trừng nhìn khối ngọc bội, lại phun ra một ngụm máu nữa, “phịch” một tiếng ngã vật xuống đất.
Ông ta hoàn toàn chẳng còn để tâm đến thanh trường kiếm đang kề ngay cổ, đột ngột xoay người, phẫn nộ trừng mắt nhìn Cố Thậm Vi: “Không thể…”
Cố Thậm Vi lắc đầu: “Ta đâu biết. Chỉ thuận miệng đoán bừa thôi.”
Nàng đến Tề Vương còn chưa gặp mặt, sao mà biết được người ta có biết bản thân mình đã bị đội nón xanh làm lão vương bát rồi chưa!
Cố Thậm Vi nghĩ thế, liền không hề do dự, vung kiếm đâm thẳng vào tim Cố Ngôn Chi.
Lúc này, An Tuệ và Ngụy Trường Mệnh đã phân thắng bại xong và quay trở lại. Sắc mặt cả hai đều không vui, hiển nhiên là đấu một trận ngang tay.
“Một người một bên, ai thua phải gọi người kia là cha!” Ngụy Trường Mệnh quát lớn, vung dao lao về phía trước cùng An Tuệ, một trái một phải, như sói vào bầy cừu mà chém g·i·ế·t xông lên.
Một kẻ như Cố Ngôn Chi, đáng phải nhận lấy kết cục này.
“Ngươi nghĩ ngay cả một thiên tài như Triệu Cẩn còn c·h·ế·t dưới kiếm ta, thì một lão già yếu ớt, tay không đánh nổi con gà như ngươi, dắt theo một lũ phế vật lại có thể cản đường được chúng ta sao?”
Cố Thậm Vi lắc đầu: “Không phải lỗi của ngươi, ngươi làm rất tốt rồi! Là ta nên nói xin lỗi mới đúng, là ta không bảo vệ được ngươi.”
“Ngươi… ngươi trộm ngọc bội của Triệu Cẩn đúng không? Muốn dùng nó để lừa ta rằng hắn đã c·h·ế·t?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lồng ngực ông ta phập phồng dữ dội, cả gương mặt nghẹn đến mức tím tái, cứ như sắp ngã lăn ra đó.
Cố Thậm Vi nhìn Cố Ngôn Chi nằm bất động trên đất, trong lòng bỗng dâng lên một cơn xúc động muốn ngửa mặt lên trời dài gào một tiếng.
Cố Ngôn Chi nghe đến đây, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo, cả người đổ sụp xuống đất.
Cố Thậm Vi bật cười lạnh. Nàng có thể g**t ch*t Cố Ngôn Chi bất cứ lúc nào, nhưng không gì sảng khoái bằng việc cướp sạch tất cả mọi thứ thuộc về ông ta, dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong lòng, rồi mới tiễn ông ta xuống địa ngục.
“Kế sách một mũi tên trúng hai đích của Tề Vương, bây giờ ngươi đã hiểu ra chưa?”
“Đại nhân, ta thật không ngờ Trác Địch lại chính là nội gián ẩn mình trong Hoàng Thành tư.” Kinh Lệ lộ ra vẻ áy náy, lắc đầu với Cố Thậm Vi, “Hồi đó khi đại nhân tra xét nội gian, ta còn nói giúp hắn mấy câu. Không ngờ được… đều là lỗi của ta…”
“Đại nhân, ta không sao… Ngài có bị thương không? Ta ngửi thấy trên người ngài có mùi máu…”
Nàng chưa từng làm gì cho hắn cả, dựa vào đâu lại được hắn kính trọng đến như vậy?
Nàng đang nghĩ ngợi, thì thấy mắt Kinh Lệ đỏ hoe: “Đại nhân!”
Chỉ là, xem tình hình thì chắc cũng chẳng khác bao nhiêu.
“Thiên tài còn lợi hại hơn cả phụ thân ta sao? Ấy chao ôi, vậy người g**t ch*t Triệu Cẩn là ta đây chẳng phải là thiên tài trong các thiên tài à? Cảm ơn lời khen nha!”
Chỉ đáng tiếc là…
“Đừng đùa nữa. Từ đầu đến cuối, trong mắt Tề Vương, ngươi chỉ là một kẻ ngu xuẩn tự dâng tiền đến cửa mà thôi! Những gì ngươi mơ tưởng, vốn dĩ chẳng bao giờ có thể thành hiện thực.”
Nhưng nàng không làm vậy, chỉ ngồi xuống, nhìn về phía Kinh Lệ đang ngã ngồi trên đất, đưa tay vào trong lòng mò mẫm một hồi, lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng, đổ ra một viên thuốc đỏ rồi nhét thẳng vào miệng hắn.
Chữ “được” còn chưa kịp thoát khỏi cổ họng thì đã nghẹn lại, không sao nói nên lời!
Cố Thậm Vi sững người, đưa tay nắm lấy cổ tay Cố Ngôn Chi bắt mạch, phát hiện ông ta quả thực đã tắt thở, sắc mặt thoáng hiện vẻ phức tạp.
Kinh Lệ còn chưa dứt lời thì cảm thấy trên đầu đau nhói, là bàn tay quen thuộc của Cố Thậm Vi lại gõ lên đầu hắn. Hắn ngẩng lên, cố kéo môi nở nụ cười, nhưng lại kéo trúng vết thương khiến bản thân đau đến nhe răng trợn mắt.
“Tề Vương thả ngươi ra khỏi đại lao, ngươi tưởng đó là sự quật khởi của nhà họ Cố sao? Ha ha, lão gia gia, chẳng lẽ ở trong lao quá lâu, đầu óc ngươi đã bị chuột gặm mất rồi hả?”
Cố Ngôn Chi nghe vậy, mắt đỏ lên, vành mắt hoe hoe, suýt chút nữa là nước mắt rơi xuống.
“Biến động kinh thiên ở Biện Kinh, vậy mà hắn vẫn sai Triệu Cẩn đến tận Bắc Triều giao chiến sinh tử với ta! Đừng nói hắn vốn chẳng phải đối thủ của ta, kể cả có thắng được và quay về Biện Kinh… thì cái nồi thịt cũng đã bị xé sạch, còn phần nào cho hắn húp được một muỗng canh à?”
“Thập Thất muội! C·h·ế·t rồi! C·h·ế·t thật rồi! Tổ phụ bị tức c·h·ế·t rồi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi tưởng tâm tư của ngươi giấu giếm giỏi lắm sao? Ngươi tưởng thân phận của Triệu Cẩn che đậy kín lắm sao?”
Cố Thập Ngũ Nương bên cạnh giật nảy mình, bật người đứng dậy, liếc nhìn Cố Thậm Vi, mấp máy môi: “Thập Thất, những lời muội nói với tổ phụ… là thật sao? Tề Vương… thật sự định để tổ phụ đi chịu c·h·ế·t?”
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng lạ, Cố Ngôn Chi bị giam lâu ngày trong đại lao, thân thể vốn đã suy yếu, nay bị chặt đứt hết thảy hy vọng, tinh thần sụp đổ, c·h·ế·t như thế cũng không có gì bất ngờ.
Cố Thậm Vi không đành lòng nhìn tiếp, ho khẽ một tiếng. Dù Kinh Lệ không nói thêm gì, nàng cũng đã đọc được từ ánh mắt hắn những điều hắn muốn bày tỏ: “Đại nhân là người lợi hại nhất Đại Ung, quả thật không hổ là đại nhân…” Quả thực là… xấu hổ c·h·ế·t đi được!
Cố Thậm Vi nhìn về cánh cổng cung điện trống hoác kia, nói với An Tuệ: “Ngươi hộ tống Kinh Lệ và Cố Thập Ngũ Nương rời khỏi đây, đi tìm Thập Lý và Vương Cảnh, bảo vệ họ cho tốt.”
Chỉ tiếc là… nàng đã học được tuyệt chiêu “diệt cỏ phải diệt tận gốc” của Hàn ngự sử rồi. nếu giả c·h·ế·t thì cho c·h·ế·t thật, mà nếu c·h·ế·t thật rồi thì cũng phải c·h·ế·t thêm một lần nữa cho chắc!
“Ngươi tự cho là thông minh, hại c·h·ế·t bao nhiêu người, nhưng trong mắt người khác, cả đời này ngươi chẳng qua chỉ là một con hề nhảy nhót mà thôi!”
“Đã đến lúc tỉnh mộng rồi. Dù thiên hạ này có đổi bao nhiêu ngôi vua, ngươi cũng chỉ là một nắm đất vàng mục ruỗng. Cả nhà họ Cố đã c·h·ế·t sạch, tia hy vọng cuối cùng ngươi gửi gắm… c·h·ế·t ở rãnh nước hôi trên đất Bắc rồi…”
Sắc mặt Cố Ngôn Chi ban đầu vì kích động mà đỏ bừng, rồi nhanh chóng trở nên xám xịt, sau đó lại cố gắng gượng bình tĩnh, hướng ánh mắt đầy mong đợi nhìn Cố Thậm Vi, cất tiếng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Đầu óc Cố Ngôn Chi “ong” một tiếng.
Ánh mắt Kinh Lệ trong veo, chân thành, khiến tim nàng bỗng thấy nóng rực.
Cố Thậm Vi chỉ vào bản thân mình, rồi lại chỉ về phía Ngụy Trường Mệnh đang nghịch dao găm ở bên cạnh.
Nàng đứng dậy, máu tươi nhỏ từ trường kiếm trong tay rơi xuống mặt Cố Ngôn Chi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tề Vương chẳng qua chỉ dùng cái mạng c·h·ó của ngươi để làm hòn đá chắn đường, muốn ngăn cản bước chân chúng ta thêm chút thời gian mà thôi! Đồng thời, hắn cũng mong ngươi c·h·ế·t dưới kiếm ta, như vậy nếu sau này hắn giành được thiên hạ, cũng chẳng phải gánh lấy tiếng g·i·ế·t hại công thần!”
An Tuệ không hỏi gì thêm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, liếc nhìn Ngụy Trường Mệnh một cái, rồi mỗi tay nắm lấy một người, lập tức rời đi như gió cuốn.
Cố Thậm Vi tặc lưỡi hai tiếng, trường kiếm trong tay khẽ nhúc nhích, trên cổ Cố Ngôn Chi lập tức xuất hiện thêm một vết rách, máu bắt đầu rịn ra.
Khuôn mặt vẫn còn đắc ý dào dạt khi nãy, giờ trắng bệch như tờ giấy. Ông ta đảo mắt nhìn quanh, thấy đám người mang mặt nạ trắng đang giương kiếm nhìn về phía này, nhưng chẳng một ai dám bước lên.
Cố Thậm Vi liếc nhìn ông ta, khẽ đưa ánh mắt ra hiệu cho Ngụy Trường Mệnh và An Tuệ.
Chương 302: Tức c·h·ế·t chính mình
Chuyện tiếp theo liên quan quá sâu đến triều đình, nàng và Ngụy Trường Mệnh còn phải đi tìm Trương Xuân Đình, đã sớm bước chân vào ván cờ, thân bất do kỷ.
Mỗi một câu nàng nói ra, sắc mặt của Cố Ngôn Chi lại xám xịt thêm một phần.
“Ngươi biết Triệu Cẩn là sát thủ Cấp Thiên hạng hai, đúng chứ? Tề Vương lại đi nuôi nhi tử ruột thịt của mình thành tử sĩ sát thủ ư?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng vừa nói, vừa không tin nổi mà cúi xuống kiểm tra hơi thở của Cố Ngôn Chi, kinh ngạc hô lên: “Thật sự c·h·ế·t rồi!”
“Giống như ngươi, hắn chỉ là một con chuột cống người người căm ghét.”
Đúng lúc không khí trở nên lúng túng, bên cạnh vang lên tiếng kêu kinh hãi của Cố Thập Ngũ Nương:
Ông ta thấy trên bàn tay trắng nõn của Cố Thậm Vi đang cầm một sợi dây đỏ, đầu dây buộc một khối ngọc bội, khối ngọc lắc lư qua lại, gần như chạm vào sống mũi ông ta. Trên ngọc bội khắc một chữ “Như”, chính tay ông ta từng khắc.
Cố Thậm Vi thu lại ánh mắt, quay sang nói với Ngô Giang đang đờ ra bên cạnh: “Đi thôi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.