Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Phạn Đoàn Đào Tử Khống
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40: Tìm bảo trong nhà xí
Phải ấn xuống những chữ đúng thứ tự, mới có thể mở được.
Liễu Dương xoa nhẹ bả vai, không dám rên một tiếng, mặt cắt không còn giọt máu nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt hắn hiện lên mấy phần tôn kính cùng khâm phục khi nhìn Cố Thậm Vi.
Vậy thì làm sao để mở ra?
Cố Thậm Vi có chút bất ngờ.
Cố Thậm Vi nghe vậy, liếc qua những chữ trên nắp hộp. Những chữ mà Liễu Dương nhắc tới, trên nắp hộp đều có cả.
Cố Thậm Vi nhíu mày.
Liễu Dương không nhiều lời, lập tức thức thời lui ra ngoài.
“Liễu Dương?”
Trần Thần Cơ rõ ràng có cả vạn cơ hội nói cho nàng biết di vật ở đâu, mở ra thế nào, nhưng tại sao hắn lại phải làm mọi chuyện phức tạp như vậy?
Trên hộp liền xuất hiện một khe hở.
“Ta ở đây đợi một lúc, nếu có người khác được hắn sắp xếp đến lấy, thì giao lại cho người đó. Nếu qua một đêm không ai đến, thì ta sẽ trực tiếp gửi đến Xuất Vân Kiếm Trang… giao cho gia tộc họ Tả.”
Bốn mặt hộp không hề có ổ khóa, cũng không có khe hở nào, nhìn qua như một khối gỗ nguyên vẹn.
Chỉ mới hôm qua, nàng còn nhờ Thập Lý đi tìm Liễu Dương, bảo hắn đi học, chuẩn bị khoa cử.
Kẻ núp trong bóng tối là một đứa trẻ.
Cố Thậm Vi nhẹ nhàng nhún chân, lướt qua tường tiến vào sân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khóe mắt Cố Thậm Vi giật nhẹ.
Nơi phát ra tiếng cơ quan là một gian nhà nhỏ dựng thêm phía sau, trông qua có vẻ là… một nhà xí.
Cố Thậm Vi nói, đẩy Liễu Dương qua một bên.
Nàng vừa nghĩ vừa nhanh chóng bước theo, may mà tình huống trong tưởng tượng của nàng không xảy ra.
Ngoài ra còn có một chiếc nỏ cơ tinh xảo, toàn thân đen tuyền và nhiều chiếc hộp gỗ nhỏ.
Cố Thậm Vi nghe xong, không biết nên có vẻ mặt thế nào.
Nói ra thì có chút thất lễ, nhưng hắn thực sự cảm thấy, tay của Cố đại nhân chẳng khác nào móng vuốt chim ưng! Bề ngoài trông nàng yếu ớt như một cành liễu, nhưng thực tế lại mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng.
Cố Thậm Vi lùi về sau một bước.
“Đại nhân theo ta, Trần Thần Cơ đã dặn dò ta kỹ càng rồi!” Vừa nói, Liễu Dương đã nhanh như cắt lao vào bên trong nhà xí.
Xuất Vân Kiếm Trang là một môn phái giang hồ, chuyên chế tạo thần binh lợi khí. Thanh trường kiếm bên hông Cố Thậm Vi, chính là do ông ngoại nàng năm xưa đặc biệt rèn cho phụ thân nàng, Cố Hữu Niên. Sau khi phụ thân mất, thanh kiếm này liền trở thành vũ khí tùy thân của nàng.
Hắn ngồi xổm xuống, s* s**ng bên trong bậu cửa. Chỉ chốc lát sau, Cố Thậm Vi liền nghe thấy một tiếng “cách” giòn tan.
“Trần Thần Cơ đã dặn trước với ta, nếu hắn bị bắt hoặc bỏ mạng, thì hãy đến ngõ Oa Tử lấy đi đồ vật của hắn.”
“Nếu chẳng may họ bỏ mạng, họ hy vọng chúng ta có thể giúp họ thu dọn xác. Có người muốn được đưa về quê, cũng có người chỉ cầu một bia mộ không tên ở bãi tha ma mà thôi.”
Mẫu thân của Cố Thậm Vi, chính là xuất thân từ Xuất Vân Kiếm Trang.
Ánh mắt nàng khẽ động, quay sang dặn hắn: “Ngươi lùi ra xa một chút. Ta sẽ thử mở. Nếu có cơ quan phát động, ta có thể tránh kịp, nhưng ngươi thì không.”
“Là ngươi sắp xếp để Trần Thần Cơ đi tìm Vương Hỷ, Vương ngự sử, và nói với hắn rằng có thể mang thư đến tiệm văn phòng tứ bảo ở ngõ Minh Kính để tìm Vương Toàn?”
Nàng nhìn chằm chằm vào hàng chữ chi chít trên nắp hộp.
Nghe được âm thanh đó, nàng lập tức xoay đầu nhìn về phía bên trái.
Cố Thậm Vi cạn lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ vậy, nàng vươn tay nhẹ nhàng nhấc hai tấm ván qua một bên, sau đó với tay, dễ dàng mang chiếc hộp gỗ xuống. Chiếc hộp không quá nặng, có lẽ bên trong không phải vàng bạc châu báu.
“Lên kinh cáo trạng, chính là mười phần c·h·ế·t chín phần. Dân kiện quan, trước tiên sẽ bị đánh đòn. Dù có may mắn được đại quan nào đó ra mặt xử lý vụ án, thì kẻ đi kiện cũng thường bị g·i·ế·t hại hoặc trả thù.”
Những tấm ván lót chân trên hố xí thường làm rất chắc chắn và dày nặng, không phải một đứa trẻ như Liễu Dương có thể dễ dàng di chuyển.
Giờ này đêm đã khuya, hàng xóm xung quanh đều đã tắt đèn, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng gà kêu trong lồng.
“Ngươi tránh ra, để ta.”
Cố Thậm Vi quan sát kỹ những chữ trên nắp hộp, sau đó lần lượt ấn xuống ba chữ: “Cố Hữu Niên”.
Bởi vì cơ quan đã khởi động, đáy hầm phân tự động mở ra, một cây trụ nhỏ từ bên trong trồi lên. Trên đỉnh trụ đặt một hộp gỗ đen. Nhưng chiếc hộp ấy lại bị hai tấm ván đậy trên miệng hố chắn ngang, không thể lấy ra ngay được.
Sẽ là cái gì đây? (đọc tại Qidian-VP.com)
Giống như Thiên Cơ Trần thị, Xuất Vân Kiếm Trang cũng từng bị cuốn vào vụ án thất lạc quân khí năm đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tiểu nhân thật không ngờ, người Trần Thần Cơ nhờ đến lấy di vật, lại chính là ngài, Cố đại nhân. Vừa hay, ngài cũng xuất thân từ Xuất Vân Kiếm Trang… Xem như tiểu nhân không làm trái lời hứa, đã hoàn thành giao ước rồi.”
Cố Thậm Vi bước lên trước, nhìn vào bên trong chính điện. Rõ ràng nơi này đã lâu không có ai lui tới. Gian phòng trống rỗng, chỉ có một bài vị của nhà họ Trần đặt trên bàn thờ. Trên xà nhà phủ đầy mạng nhện, nhìn qua bụi bặm vô cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng khi tay nàng vừa chạm vào cánh tay người nọ, nàng hơi sững lại, rồi buông ra.
Viện này không có người ở, hố xí cũng sạch sẽ, bên trong chỉ có một ít tro trấu.
Những chữ này được sắp xếp rất ngay ngắn, nhưng khi đọc thì lộn xộn, không có nghĩa, rõ ràng bí mật mở khóa nằm ngay tại đây.
Ánh mắt Cố Thậm Vi lóe lên, lập tức hiểu ra mấu chốt trong chuyện này.
Chương 40: Tìm bảo trong nhà xí
Hay là hắn nghĩ rằng bất kể là nàng hay người Xuất Vân Kiếm Trang, chỉ cần nhìn thấy hộp này thì sẽ lập tức hiểu ra mật lệnh mở khóa?
Hắn chắp tay hướng Cố Thậm Vi hành lễ, rồi nhanh chân chạy đến trước gian chính điện đối diện với cửa lớn.
“Có những khách nhân sẽ có yêu cầu đặc biệt…”
Cố Thậm Vi trầm ngâm, sau đó nhìn về phía Liễu Dương.
Là một người trưởng thành, nàng cũng không thể nào nhẫn tâm để một đứa trẻ lao lực.
Nàng thử vươn tay kéo lên, nắp hộp dọc theo khe hở mà bật mở. Bên trong hộp, có một cuốn sách dày, bìa ghi bốn chữ lớn: “Cơ Quan Yếu Thuật”.
Cố Thậm Vi nhìn kỹ hộp gỗ.
Nàng hơi động tai, đột ngột xoay người, vươn tay chụp về phía bóng tối bên cạnh cửa.
Cố Thậm Vi tùy ý mở ra một hộp, bên trong đều là các bộ phận cơ khí thu nhỏ.
Không lẽ Trần Thần Cơ bắt nàng tìm đồ trong hố phân? Thiên hạ này sao lại có kẻ đem di vật giấu vào hố phân được chứ?!
Nhà dân thường trong thành, hầu hết đều là nhà ngói, kết cấu chẳng khác nhau là mấy: một cái sân nhỏ, mấy gian phòng, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy hết toàn cảnh.
Chẳng lẽ bắt nàng đập nát nó?
Liễu Dương nói, mặt mày nhăn nhó, hiển nhiên là nhớ lại một ký ức đầy đau thương không muốn hồi tưởng.
Đứa bé trong bóng tối mặt mày tái nhợt, ôm lấy bờ vai, bước ra ngoài. Trên trán nó từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống theo gò má, đôi môi khẽ run rẩy như đang cố nén đau đớn.
“Đại nhân, có thể nào là tên của Trần Thần Cơ? Hoặc là ‘Thiên Cơ Trần thị’? Cũng có thể là ‘Xuất Vân Kiếm Trang’?”
Trong góc tường có một người đang mai phục, một kẻ không có võ công. Hơi thở cùng nhịp tim của kẻ đó trong tai Cố Thậm Vi vang lên như tiếng sấm, hoàn toàn không thể bỏ qua.
Cái tên Liễu Dương này, tuổi còn nhỏ mà đến tiền của người sống hay kẻ c·h·ế·t hắn đều kiếm, hơn nữa còn kiếm một cách đường hoàng chính đáng, đến nỗi chẳng ai có thể trách hắn nửa câu!
Cửa chính điện bị khóa chặt, trên đó có một ổ khóa đồng. Khi cửa được mở ra, một luồng không khí ẩm mốc pha lẫn bụi bặm ào đến.
Thế nhưng, Liễu Dương lại không có ý định bước vào.
Chỉ nghe “cạch” một tiếng giòn vang.
Nhưng hắn vội vàng lắc đầu: “Đại nhân, cái này Trần Thần Cơ không nói với ta. Ta chỉ phụ trách mang nó đến Xuất Vân Kiếm Trang thôi. Ngài tuyệt đối đừng thử bừa! Mặc dù nhà họ Trần chuyên chế tạo cơ nỏ… nhưng Trần Thần Cơ thích lắp cơ quan khắp nơi, hắn còn bôi độc lên đó…”
Đây chính là truyền thừa thủ công của Thiên Cơ Trần thị.
Liễu Dương chính là tiểu đồng đứng trước cửa tiệm cháo bầu, phụ trách tiếp khách, quản lý danh sách giống như một hoạn quan tổng sự trong cung. Hắn sẽ ghi chép lại lịch trình của các vị quan ngự sử, rồi sắp xếp thứ tự gọi họ vào.
“Đúng vậy, đại nhân. Ngoài việc sắp xếp cho họ gửi tin tức đến các vị ngự sử, ta còn làm thêm một việc khác, đó là thu dọn hậu sự.”
Nói đến đây, Liễu Dương mím chặt môi, sắc mặt có chút bi thương.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.