Đệ Nhất Kiếm Thần
Thanh Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10909
Ông lão nhìn Đạo Tinh trong nhẫn chứa đồ thì nhận lấy: “Vân Kỳ cô nương có còn cần gì nữa không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này hắn mới nhớ Vân Kỳ là một thợ rèn.
Vân Kỳ nói: “Một vài vật liệu đặc biệt có thể mô phỏng thần vật”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vân Kỳ nhìn Diệp Huyên: “Nơi này phân thành rất nhiều loại, có thần vật, có thiên tài địa bảo, cũng có cả đan dược, còn có phù văn nữa, ngoài ra còn có cả tâm pháp, thần thông, võ kỹ… Tóm lại là rất toàn diện”.
Vân Kỳ nói: “Để chúng ta tự đi xem”.
Vừa nói nàng ta vừa nhìn Diệp Huyên: “Bảo vật ở đây rẻ nhất cũng phải mười triệu Đạo Tinh, hơn nữa còn không cho mặc cả”.
Đây là tên của cửa hàng.
Nói xong ông ta nhanh chóng lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra dưa cho Vân Kỳ.
Diệp Huyên nói: “Cô có thể chế tạo một chiếc chiến giáp giúp ta được không?”
Tiền?
Ông lão vội đáp: “Đã chuẩn bị xong rồi ạ”.
Bây giờ hắn đang nhiều tiền không biết phải tiêu vào đâu đây.
Hai người quay người rời đi.
Chương 10909
Vân Kỳ dẫn Diệp Huyên tiếp tục đi về phía cuối con phố.
Vân Kỳ dẫn Diệp Huyên đi vào trong cửa hàng, vừa đi vào một cô gái mặc đồ trắng rất xinh đẹp đã đi ra chào đón, mỉm cười với Diệp Huyên và Vân Kỳ: “Hai vị cần gì?”
Nói rồi nàng ta lại lắc đầu: “Ngươi không mua được ở ngoài, trừ khi đến tinh vực Cực Hàn cướp của Hàn Đế”.
Vân Kỳ bỗng khẽ thở dài: “Lại nghèo rồi”.
Một lúc sau, Vân Kỳ đưa Diệp Huyên đến một cửa hàng cực kỳ sang trọng, là cửa hàng lớn nhất và sang trọng trong khu vực này.
Diệp Huyên cười: “Cô mua những gì vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong nàng ta lui sang một bên.
Vân Kỳ lắc đầu: “Thân thể của ngươi quá mạnh, không cần phải chế tạo chiến giáp nữa đâu. Hơn nữa một mảnh Huyền Thuỷ Tinh không thể chế tạo ra chiến giáp siêu cấp được, ít nhất phải hơn một trăm mảnh! Một trăm mảnh…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vân Kỳ nhìn nhẫn chứa đồ, một lúc sau khẽ gật đầu, lấy một chiếc nhẫn chứa đồ khác ra đưa cho ông lão.
Ông lão cười: “Được, nếu cô nương còn nhu cầu gì thì cứ nói cho ta biết”.
Vân Kỳ gật đầu: “Đúng thế. Bảo vật ở đó mới thật sự là bảo vật”.
Vân Kỳ nhìn quanh, sau đó lắc đầu: “Tạm thời thì không”.
Diệp Huyên cười: “Lớn nhất?”
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Thôi được rồi”.
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức có hứng thú.
Cô gái áo trắng cười đáp: “Vâng”.
Đạo Hội!
Vân Kỳ nói: “Ta dẫn ngươi đi xem cửa hàng lớn nhất ở đây”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.