Đệ Nhất Kiếm Thần
Thanh Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7619
Đừng nói là bọn họ, dù là trưởng bối của bọn họ cũng không làm được!
Dứt lời, hắn khẽ mỉm cười với Dương Phong: “Nếu phải ra hai kiếm, ta theo họ ngươi!”
Lúc này, hắn ta biết chắc chắn người trước mặt không đơn giản như hắn ta nghĩ!
Xoắn vặn thời không tầng chín!
Dứt lời, thân thể Diệp Huyên trở nên hư ảo, một khắc sau, hắn đã tiến vào thời không tầng chín, sau đó, dưới ánh nhìn của mọi người, hắn nhẹ nhàng vung kiếm, thời không tầng chín trở nên vặn vẹo.
Nói xong, hắn nhìn ba người nhóm Lâm Phong: “Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, ba người các ngươi cùng lên đi!”
Thấy cảnh này, sắc mặt ba người Lâm Phong thoáng chốc thay đổi!
Thấy người đàn ông, Lâm Dược khẽ mỉm cười: “Thì ra là Dương Phong huynh!”
Trong tiếng cười to của Dương Phong, Diệp Huyên từ từ xuất hiện, hắn đi tới trước mặt Dương Phong, cười nói: “Được thôi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu chuyện này không xảy ra trước mặt hắn ta, hắn ta chắc chắn sẽ không tin! (đọc tại Qidian-VP.com)
Dứt lời, hắn ta xoay người nhìn xuống bên dưới, giẫm nhẹ chân phải, cười to: “Diệp Huyên, lão tử biết ngươi đang âm thầm quan sát chúng ta, mau xuất hiện đi, để lão tử đánh c·h·ế·t ngươi nào!”
Không thể không nói, lúc này trong lòng Tiêu Vân và Lâm Dược đều vô cùng khiếp sợ.
Tiêu Vân cười nói: “Tuỳ huynh thôi!”
Dù là Dương Phong kiêu ngạo kia cũng phải im lặng.
Xoắn vặn thời không tầng chín!
Chương 7619
Sắc mặt Tiêu Vân và Lâm Dược đều khá khó coi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nói của hắn ta tựa như sấm rền, chấn động tận trời! (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên cười nói: “Lúc trước có một người đến, người nọ hình như là Mệnh Cách Cảnh Cửu Đoạn, ta cũng không biết hắn tên gì, ta chỉ biết hắn thật sự quá yếu! Ngay cả một kiếm của ta cũng không đỡ nổi, đúng là không thú vị!”
Tiêu Vân cười nói: “Dương Phong huynh, hai người chúng ta thấy khá kiêng dè nên không dám ra tay”.
Dương Phong nhìn hai người Tiêu Vân, lắc đầu khinh thường: “Hai người các ngươi sống thật mệt mỏi, chuyện đơn giản như thế cũng phải suy đi tính lại, đúng là nhàm chán! Các ngươi không ra tay thì để ta!”
Dương Phong cười ha ha: “Sao, muốn ta ra tay trước à?”
Lúc này, không gian phía xa đột nhiên rung lên, một khắc sau, một người đàn ông xuất hiện, người đàn ông có mái tóc dài, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa.
Diệp Huyên nhìn Dương Phong, Tiêu Vân và Lâm Dược, cười nói: “Ba người các ngươi cùng ra tay đi…”
Người đàn ông tên Dương Phong cười nói: “Vốn cứ tưởng ta đến chậm, không ngờ các ngươi vẫn còn chưa ra tay, sao thế, đang đợi ta à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà người trước mặt lại làm được!
Thật sự không bình thường!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.