Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đạp Tiên Lộ
Unknown
Chương 38: Tham vọng chính là động lực của Hạo Minh
"Chính Dương Thành quả không hổ là thành trì lớn nhất Nam Vực, cảnh tượng về đêm mà tấp nập thế này thì đúng là hiếm có, đúng không sư tỷ" Nữ tử kia quay đầu sang phía Thanh sư tỷ rồi nói. Không đợi Thanh sư tỷ trả lời, cô liền lập tức chạy ào tới một gian hàng nhỏ buôn bán những thứ như kẹp tóc hay các trang sức giành cho nữ nhân, tay bắt đầu cầm lên những thứ đồ ấy mắt thì sáng long lanh nhìn về phía Thanh sư tỷ rồi tỏ vẻ đáng thương.
Dương như Thanh sư tỷ đã quá hiểu cặp mắt ngây thơ ấy tượng trưng cho điều gì cô liền nói "Nếu muội thích nó thì cứ mua đi là được" Vừa nói Thanh Nguyệt vừa tiến lại gần quầy hàng rồi từ trong túi áo lấy ra một bạc đưa cho tên chủ quầy hàng, "Sư tỷ thật là tốt" Nữ tử liền nhào vào nịnh hót Thanh Nguyệt, "Được rồi, được rồi" Thanh Nguyệt chỉ mỉm cười.
"Đa tạ cô nương" tên chủ quầy hàng nhận tiền xong thì liền cảm tạ, xong thì hắn lập tức tiếp tục rao bán hàng hóa.
Cứ thế hai người nữ đệ tử dạo khắp xung quanh Chính Dương Thành.
Ở bên này, về đêm khi mà các đệ tử khác còn đang say giấc nồng thì ở bên ngoài có bóng dáng một tên thanh niên đang miệt mài luyện thương, cả người của hắn đều toát ra mồ hôi, hơi thở có phần nhanh và mạnh, người thanh niên ấy không ai khác chính là Hạo Minh.
Mặc dù biết rằng những đệ tử bình thường ở ngoại môn không phải đối thủ của mình nhưng Hạo Minh lúc này vẫn không tự mãn, hắn vẫn đều đặn luyện tập chăm chỉ, lúc này tầm mắt của Hạo Minh đã không còn là trước hạng hai mươi nữa, hắn hiểu rõ rằng với thực hiện tại của hắn những đệ tử bình thương đã không phải đối thủ của hắn nữa, vậy nê mục tiêu của hắn giờ đã cao đó là trước hạng mười.
Mặc dù Hạo Minh cũng như bao nhiêu con người khác đều có tham vọng to lớn nhưng hắn vẫn hiểu rằng bản thân hắn vẫn chưa thể so với những tên thiên tài kia vậy nên để tránh thất vọng hắn chỉ đành đặt mục tiêu là trước mười, trong đầu hắn lúc nào cũng văng vẳng câu nói của mẹ hắn, "Có tham vọng trở nên mạnh hơn là một chuyện tốt thế nhưng đừng để tham vọng vượt ra khỏi tầm kiểm soát của con, nếu như tham vọng quá lớn không những không giúp ích được cho bản thân mà ngược lại còn hại bản thân rơi vào nguy hiểm, mọi chuyện đều phải lượng sức mà làm".
Trước khi lên đường đi thực hiện hoài bão mẹ hắn đã từng nói với hắn câu nói như thế, câu nói đó không những đã trở thành một thứ mà Hạo Minh không thể quên mà còn là thứ Hạo Minh dùng như một cách sống của bản thân. Hạo Minh dùng tham vọng để thúc đẩy bản thân mình phải phát triển, đó là cách mà hắn chi phối tham vọng, nếu như nói có ai đó có thể hoàn toàn cắt đứt được tham vọng thì câu nói đó hoàn toàn là nói dối, bởi cho dù có là nhà sư đi chăng nữa cũng không thể làm được điều đó.
Nhà sư hay những tu phật đều có tham vọng đó chính là được siêu thoát, những vị vua thì tham vọng được mở mang bờ cõi thu thập thêm nhiều quyền lực, phàm nhân thì tham vọng được trường sinh, còn những tiên nhân thì sao ?. Phải họ cũng có tham vọng đó là họ khao khát sức mạnh, thứ sức mạnh dùng để thống trị những kẻ khác, vậy nên tham vọng thì ai cũng có, nhưng điều khác biệt là Hạo Minh dùng tham vọng như một một nguồn động lực để bản thân hắn phát triển để bản thân hắn mạnh hơn.
Cũng bởi vì lý do đó mà Hạo Minh có thể kiên trì hàng tháng trời luyện tập không ngừng nghỉ mà không thấy nhàm chán. Luyện thương miệt mài ở trong săn xong khi gần đến trời sáng hắn cũng bắt đầu dừng luyện tập và đi chuẩn bị cho cuộc đấu ngày mai.
....................
Sáng ngày mai, mọi chuyện vẫn diễn ra như lúc trước, lúc này Cốc trưởng lão bước lên tuyên bố "Ngày hôm nay sẽ tuyển chọn vòng thứ hai, quy tắc vẫn như cũ" Nói rồi Cốc trưởng lão quay đầu bay lên đài quan sát cao.
Vẫn là như trước các tuyển thủ bước lên rút thăm những con số bất kỳ, Lần này Hạo MInh rút được một con số khá nhỏ là hai mươi mốt, "Có vẻ như vòng thứ hai này ta sẽ thi đấy khá sớm, Hai mươi mốt đánh hai mươi hai, không biết đối thủ của mình là ai nhỉ ?" Hạo Minh suy nghỉ.
Lúc này Hạo MInh vẫn phát giác ra được là ở phía xa đang có một người nhìn chằm chằm vào bản thân, nếu để cho các chúng đệ tử thấy người này thì bọn họ chắc chắn sẽ nói ra được tên của người ấy đó là thiên tài thiên linh căn Triệu Phụng.
"Hắn chính là đối thủ của ta ở vòng này sao, chỉ là một tên đệ tử bình thường cũng không lo ngại lắm" Triệu Phụng vừa nhìn Hạo Minh vừa xoay quả bóng có khắc số hai mươi hai nằm ở trong tay mà nói. "Chúc mừng Triệu ca, vòng này Triệu ca lại dễ dàng thông qua rồi" Một tên đứng kế bên tay thì đang đấm lưng bóp vai cho Triệu Phụng lên tiếng, sau khi nghe những lời nịnh hót đó tâm trạng của Triệu Phụng có phần thoải mái, hắn tùy tiện vung tay ra ném cho tên đang bóp lưng cho mình một ít linh thạch.
Tên kia thấy vậy thì liền rối rít cảm tạ không ngớt mồm, nếu để cho Hạo Minh nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn hắn sẽ liên tưởng tới cảnh người hầu và phú ông vậy.
Một lát sau, các trận đấu lần lượt được diễn ra, Hạo Minh thì vẫn như cũ hắn vẫn tìm lại cái góc hẹp mà hôm qua hắn đã ngồi rồi sau đó ngồi xuống đó mà xem các trận đấu đang được diễn ra, vì lần này hắn sẽ thi đấu khá sớm nên hắn quyết định là sẽ không nhập định tu luyện nữa, lúc này từ đằng xa bước tới một tên đệ tử, trên tay hắn còn bê một cái bảng gỗ có ghi là cá cược, phía dưới thì tỉ lệ ăn thua.
"Vị đại ca này có muốn cá cược một chút không, nếu cá trúng thì sau linh thạch có thể tiêu sài thoải mái rồi"
"Ta không chơi" Hạo Minh đáp lời lại rồi sau đó tiếp tục chuyên tâm vào phân tích các trận đấu đang được diễn ra, đối với hắn lúc nào cũng là lúc tu luyện nên hắn sẽ không bao giờ bỏ qua nó cả. Sau một khoảng thời gian dài thì rốt cuộc cũng đến trận mà Hạo Minh đấu.
Hắn bước lên võ đài rồi cũng báo cáo như ngày hôm qua sau đó là đứng đợi đối thủ, nhưng mà lần này cái võ đài của hắn đã không còn yên tĩnh như trước nữa. Triệu Phụng bước tới mang theo những bàn tán ở sau lưng cùng với những con mắt tò mò.
Hắn bước lên võ đài rồi sau đó đứng đối diện với Hạo Minh.
"Ây da, tên kia xui quá mới có vòng hai mà đã đụng phải Thiên tài thiên linh căn hỏa hệ của Triệu Phụng rồi. thật đúng là đen hết phần thiên hạ"
"Ta đoán kẻ kia chắc không chịu được một chiêu của Triệu phụng"
Những cặp mắt ở trên diễn võ tràng đổ dồn về phía Hạo Minh cùng với những lời bàn tán cực kỳ sôi nổi, phần đông số người đều lắc đầu than rằng lần này Hạo Minh sẽ không qua được vòng này, nhưng trái lại với cặp mắt cùng với các lời phê phán thì con mắt của Hạo Minh vô cùng kiên định, hắn vẫn đứng đó như núi thái sơn vậy cứ như những cặp mắt hay lời bàn tán đó không hề ảnh hưởng tới sự kiên định của Hạo Minh.
Triệu phụng đứng ra, trên tay hắn cầm một cây quạt xếp hay phẩy phẩy để quạt cho bản thân, thân hắn thì mặc một bộ bạch bào tóc tai gọn gàng sạch sẽ, có thể nói là tên Triệu Phụng này rất đẹp trai, hình mẫu như thế lập tức khiến cho các nữ đệ tử của Chính Dương Tông hò reo trong đó còn có cả một số đệ tử của Vạn Hoa Cung.
"Ấy, Thanh tỷ tỷ mau nhìn xem, có phải là tên Triệu Phụng kia rất đẹp trai hay không ?" Nữ tử đeo bám theo Thanh Nguyệt lên tiếng hỏi.
"Xem muội kìa, muội thì cũng có khác gì những nam nhân ngày hôm qua, cứ thấy đẹp là gào lên cả thôi" Thanh nguyệt nhìn Khương Thanh Nhã rồi đáp lời.