Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Tỏa sáng

Chương 5: Tỏa sáng


Sau khi hai quân giao vào nhau thì đội của Hạo Minh cũng nhanh chóng xông lên g·iết địch, Hạo Minh lúc này trong tay một thanh trường kiếm với dáng vẻ như một thư sinh nhưng cứ mỗi một kiếm mà hắn quét qua thì lại có thêm một n·gười c·hết.

Hắn cầm kiếm trong tay xông thẳng vào đội hình quân địch chém g·iết địch nhân, với tốc độ nhanh nhẹn cùng với sự linh hoạt của mình Hạo Minh dễ dàng đánh tan hàng tiên phong của quân địch trong một thời gian ngắn.

Ngay lập tức đội của hắn cũng nhảy vào theo, Hạo Minh cầm kiếm xông lên tới trước một tên đội trưởng bên phía quân địch với quan niệm bắt rắn thì phải cầm đầu trước, hắn nhanh chóng chém xuống một kiếm làm vỡ đi cái khiên bằng gỗ của tên đội trưởng kia.

Tên đội trưởng lập tức kinh ngạc xen lẫn sỡ hãi nói" không thể nào, tại sao trong quân doanh trừ tên Triệu Chiến kia ra sao lại có thêm một người nữa mạnh như vậy, ngươi là .......?

Không đợi hắn nói hết câu Hạo Minh liền vung kiếm chém ngang qua cổ của tên đội trưởng ấy."Lũ xâm lược các ngươi thật đáng c·hết " Hắn vừa thu kiếm lại vừa nói.

Làm xong Hạo Mình lập tức c·hặt đ·ầu tên đội trưởng rồi quăng lên trời mà quát lớn "g·iếtttttt"sau khi thấy được một màn đó quân của đại long ngày càng hung hăng táo bạo, dĩ nhiên màn Hạo Minh c·hặt đ·ầu tên đội trưởng đã đẩy sĩ khí của đại long vương triều lên mức cao ngất ngưỡng .

Quân đội của đại chu và đại càn thấy thế thì liền bắt đầu lui dần ra phía sau còn đại quân của vương triều đại long thì sĩ khí ngày càng tăng mạnh. "Không hổ danh là kẻ cuồng võ thuật, các huynh đệ xông lên g·iết."

"G·i·ế·t"

"G·i·ế·t"

"G·i·ế·t"

Tiếng hô đánh g·iết ngày càng lớn, vang vọng cả một bầu trời. Đội quân của đại long vương triều cứ ngày càng đánh thì càng thêm táo bạo, quân của đại chu và đại càn ngày càng c·hết nhiều người hơn, thế bại như núi đổ.

'hahaha, bọn chuột nhắt đại chu, đại càn cũng chỉ có thế mà thôi, hahahaha."Triệu Chiến ngửa mặt lên trời mà cười to."Vậy để ta đến tiếp ngươi" Đột nhiên có một thanh âm vang tới. Triệu Chiến quay đầu về hướng thanh âm phát ra thì thấy một cái thiếu niên chừng hai mươi tuổi.

"Triệu Chiến hãy nhớ kỹ tên của người g·iết ngươi là Khương Thanh Đạo." Nói rồi Khương Thanh Đạo phóng tới chỗ Triệu Chiến, hắn hai tay hai kiếm lại một bên dài một bên ngắn đánh tới trước mặt của Triệu Chiến."Triệu tướng quân cẩn thận " Hạo Minh thấy cảnh đó thì hét toáng lên, Triệu Chiến cũng bị tiếng hét của hạo minh làm cho giật mình, cũng may hắn vẫn đón đỡ được kiếm của Khương Thanh Đạo. Thấy đánh lén thất bại tên Khương Thanh Đạo kia vẻ mặt hậm hực quay sang nhìn Hạo Minh với một vẻ mặt oán độc.

"Ngươi dám phá chuyện tốt của ta, đợi ta g·iết hắn xong rồi sẽ tới lượt của ngươi "Khương Thanh Đạo tức giận nói.

"Hừ đấu với ta mà ngươi cũng dám phân tâm sao "Triệu Chiến hừ lạnh rồi vung đao từ chém dọc thẳng về phía Khương Thanh Đạo nhưng lại bị Khương Thanh Đạo lách mình tránh né sang một bên, đột nhiên hắn vung tay đâm kiếm về phía cổ của Triệu Chiến, Triệu Chiến mặc dù lúc trước có hơi sơ xuất nhưng dù sao hắn cũng là danh tướng có kinh nghiệm sa trường nên hắn cũng không chút nao núng mà đưa đao lên chặn lại, hai người cứ thế mà giao đấu gần một trăm chiêu nhưng chưa phân ra thắng bại.

Về phần Hạo Minh, hắn từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ chưa từng trải qua ngừng nghĩ nên trong người đã chút hơi mệt, tốc độ g·iết địch của hắn bây giờ cũng đã chậm hơn trước rất nhiều. Đột nhiên một tiếng quát lớn từ xa vọng tới "Hảo tiểu tử, vậy mà g·iết nhiều người quân ta như vậy, ngươi lấy mạng để bù lại đi."Từ xa một người đang ngồi trên yên ngựa tay cầm một cái chiến kích phóng thẳng tới chỗ của Hạo Minh, hắn vung chiến kích một đòn quạt ngang tới thẳng Hạo Minh.

"keng"

Mặc dù Hạo Minh đã đỡ được, nhưng hắn lại bị bay ra xa rồi mới ổn định lại thân thể, "Thật mạnh" đây là ý nghĩ duy nhất của hắn trong lúc này, cho dù có đem Tiêu Thạch lão giã ra so thì đòn t·ấn c·ông của Tiêu Thạch lão giã cũng không mạnh như một kích vừa rồi của đại hán trên lưng ngựa kia.

"Vậy mà lại đỡ được một kích của ta mà không c·hết, nghĩ tới ngươi chắc cũng phải ở nhất lưu cao thủ rồi, đón thêm một kích nữa."Nói rồi đại hán phóng ngựa tới, lần này hắn không vung kích như kiểu trước nữa mà là để chiến kích cà dưới mặt đất để chuẩn bị cho một đòn cực mạnh. Thấy thế Hạo Minh cũng không dám lơ là hắn phóng thẳng về phía đại hán kia chuẩn bị đối chiến trực diện.

"Thật thú vị vậy mà lại dám đối đầu với ta."Đại hán cười lớn nói.

Đại hán vung kích lên chém một nhát thật mạnh về phía Hạo Minh nhưng lại bị Hạo Minh tránh được, Hạo Minh sau khi tránh né xong thì trượt dài trên mặt đất rồi vung kiếm chém về phía chân ngựa. lập tức ngựa ngã quỵ trên mặt đất, Hạo Minh lại bật dậy vung kiếm thêm một lần nữa về phía đại hán, dường như hắn muốn t·ấn c·ông và không muốn cho đại hán một chút cơ hội thở dốc nào.

"Hắn thế mà lại đánh ngang tay được với tướng quân bên kia, phải biết rằng tướng quân bên kia thế nhưng là hậu thiên cảnh cao thủ a" Đám người đại long sau khi chém g·iết đối thủ xong thì nhìn về phía của Hạo Minh mà bàn tán. Lúc này Hạo Minh thể lực cũng bắt đầu xuống dốc. Những hơi thở của hắn cũng bắt đầu nặng nề hơn, vung kiếm cũng chậm hơn."Haha tiểu tử ngươi muốn đấu ta thì còn lâu lắm"Đại hán thấy thế thì cười to chế giễu.

Lúc này tên đại hán bất đầu tổ chức phản công, hắn cầm chiến kích trong tay từng nhát từng nhát bổ về phía Hạo Minh, Hạo Minh vì đỡ mà càng ngày càng lui lại, Hạo Minh bắt đầu tránh né các đòn t·ấn c·ông như vũ bão của đại hán, sau khi né hắn xoay người đạp một cước vào bụng của đại hán rồi sau đó quét kiếm tới trước mặt của đại hán, do hành động của Hạo Minh quá bất ngờ nên tên đại hán đã trúng một kiếm của Hạo Minh. Hắn bắt đầu gầm lên giận dữ" Tiểu tử ngươi có gan thì đừng có mà tránh, xem thử lão tử ta có chém c·hết ngươi hay không."

"Buồn cười chẳng lẽ ta còn phải đứng yên để chịu c·hết hay sao."Nói rồi Hạo Minh tiếp tục quét kiếm về đại hán, nhường cho hắn phải thối lui về sau mấy bước, nhưng lúc này Hạo Minh bất chợt ném thanh kiếm trong tay về phía đại hán." Hahaha, binh khí của mình mà cũng ném đi ta xem làm sao......"Nhưng chưa đợi đại hán nói hết câu, Hạo Minh đã phóng về phía đại hán tay hắn bắt một thanh kiếm khác đang được cắm ở gần đó, rồi chém về phía cổ của đại hán.

"Không ta làm sao có thể thua trong tay một tên tiểu tử như ngươi được...."Âm thanh của đại hán ngày càng nhỏ, rồi cái đầu của hắn từ từ tách ra khỏi cổ và rơi xuống đất. Những người xung quanh thấy thì sợ hãi hít vào một ngụm khí lạnh mà nói" C·hết thế mà hắn có thể g·iết c·hết tướng quân."

"Chạy thôi chúng ta không phải đối thủ của hắn"Đám người của đại càn và đại chu bắt đầu hoảng loạn, bọn họ bắt đầu quay đầu lại chạy, " Tất cả tiếp tục chiến đấu giữ nguyên vị trí, ai rời khỏi vị trí chém ngay tại chỗ" Âm thanh của Khương Thanh Đạo vang lên nhưng lại không hề có một chút tác dụng. điều này cũng chẳng phải điều mới lạ gì bởi vì đứng trước sự sống và c·ái c·hết thì bọn họ chỉ quan tâm đến bản thân chứ làm sao còn tâm trạng để quan tâm tới quân lệnh, một người khi bị gãy chân thì người đó chỉ chăm chăm lo cho cái chân đau của mình chứ làm sao có thời gian lo cho người khác, đạo lý này chắc hắn ở đây ai cũng biết.

Chương 5: Tỏa sáng