Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 69: Quan tài

Chương 69: Quan tài


Nghĩ thế Hạo Minh vui mừng, mặt mày hắn hớn, trong lòng đều sắp không kìm được sự sướng tột độ, đối với hắn bây giờ đan dược chữa thương dường như chính là bảo vật ngàn vàng, nó chính cọng cỏ cứu mạng của Hạo Minh trong lúc này.

Hạo Minh nhanh chóng đưa tay vào tủ gỗ rồi sau đó cầm lên một lọ đan dược, thế nhưng khi ngửi hắn lại chẳng thể phân biệt được đây là đan dược gì, sắc mặt hắn đang vui mừng thì bỗng nhiên có chút thất vọng, nhưng Hạo Minh cũng không bỏ việc tìm kiếm hắn nhanh chóng lết cái cơ thể đầy v·ết t·hương của hắn mà lục lọi ba cái tủ gỗ kề bên.

Rất nhanh, Hạo Minh liền tìm thấy được một tủ đan dược Hồi Thương Đan, không giống như viên Hồi Thương Đan lúc trước mà Hạo Minh phục dụng, những lọ Hồi Thương Đan này sau khi bị Hạo Minh mở ra thì liền có một cỗ mùi đan dược xộc thẳng vào mũi của hắn.

"Đây....đây là đan dược tam phẩm" Mặc dù Hạo Minh không biết luyện dược nhưng tu luyện lâu như vậy phần biệt ra phẩm cấp dược thì Hạo Minh vẫn làm được, không giống như đan dược nhất phẩm và nhị phẩm đan dược tam phẩm là loại đan dược có mùi thuốc khá nồng vậy nên Hạo Minh mới có thể nhanh chóng phân biệt được nó là tam phẩm đan dược, không do dự gì nữa Hạo Minh liền ngồi xuống ngay chỗ kề bên tủ gỗ, hắn cầm lên một viên đan dược rồi sau đó bắt đầu luyện hóa.

Một canh giờ sau, Hạo Minh mở mắt ra lúc này các v·ết t·hương của hắn đã khép lại, máu đã ngưng chảy, "Tốt quá, thật tốt quá" Hạo Minh đứng phắt dậy rồi sau đó nhanh chóng kiểm tra thân thể, xác định là bản thân đã hồi phục rồi thì Hạo Minh bắt đầu nhanh chóng lục loại các tủ thuốc khác thế nhưng để cho hắn phải thất vọng là những tủ thuốc khác hoàn toàn trống trơn mà không có lấy một viên đan dược nào cả, cho dù hắn có lục khắp các tủ gỗ thì cũng y chang như thế chẳng có lấy một viên đan dược.

Chỉ có ba cái tủ đầu tiên là có đan dược, nghĩ thế sắc mặt của Hạo Minh nhanh chóng thất vọng xuống nhưng sau một hồi suy nghĩ thì hắn nhanh chóng ổn định lại vì hắn nghĩ cho dù cả cái căn phòng này có đầy ắp đan dược thì hắn cũng chẳng thể mang đi vì dù sao nhẫn cùng với túi của hắn đều đã bị lấy đi.

Hắn nhanh chóng tiến lại gần cái đỉnh để xem thử còn có cái gì ở bên trong không, hắn đi quanh cái đỉnh cái đỉnh lớn đến mức mà có thể nói là mười người ôm cũng không xuể đỉnh to rộng trên phần thân đỉnh còn có khắc họa một hình bát quái trắng đen, hắn tiến lại gần nhìn rồi sau đó quay người rời đi nhưng bỗng nhiên hắn lại ngừng lại trong đầu hắn lúc này hiện lên hình ảnh của hình bát quái.

Hắn xoay người rồi quay lại chỗ chiếc đỉnh, hắn nghĩ dù sao thì bản thân cũng nên xoát lại cho kỹ và còn lý do nữa đó là hắn vẫn chưa biết đám người ngoài kia đã đi hay chưa hay là vẫn còn đứng đó, nghĩ thế nên hắn quyết định ở lại, hắn không ngừng ngắm đi ngắm lại cái hình bát quái, bất chợt hắn đưa tay lên sờ thử thì phát hiện.

"Hửm, Cái hình bát hình như là bị lún xuống thì phải" Hạo Minh bất ngờ mà nói ra, lúc này trong đầu hắn chợt suy nghĩ ra một ý tưởng rất táo bạo đó là hắn muốn đẩy cái hình bát quái này lún vào trong, ý nghĩ vừa ra Hạo Minh liền hành động, hắn chống hai tay lên cái hình bát quái, một bên tay thì đặt ở phần chấm màu trắng còn một bên tay thì đặt ở phần chấm màu đen rồi bắt đầu ra sức đẩy vào.

"Rắc"

Cả hai cái chấm màu đen và trắng bắt đầu thụt vào bên trong, "Chẳng lẽ đây là cơ quan, xem ra lần này chính cơ duyên của bản thân rồi" Hạo Minh ngẫm nghĩ trong đầu, thế nhưng qua một lúc sau vẫn chả có động tĩnh gì cả, Hạo Minh không ngừng dùng tay ấn vào hình bát quái xem có cơ quan nào khác hay không, nhưng để hắn thất vọng là chẳng có cái nào chuyển động được trừ hai cái chấm đen trắng cả, điều này làm cho Hạo Minh mừng hụt hắn giận dữ rồi nhấc chân lên đạp một phát xuống sàn.

"Ầm, ầm"

Bất chợt lúc này một phần sàn ở dưới đất chỗ Hạo Minh đang đứng bắt đầu lún xuống, thần hình của Hạo Minh lão đạo rồi té cái bịch xuống đất "Ha, Hahaha, hóa ra là cần phải dẫm chân xuống sàn thì cơ quan mới phát động, thế mà cứ làm cho ta xém chút bỏ đi" Hạo Minh đang buồn rầu thì vui mừng trở lại.

Lúc này sàn nhà hạ xuống cùng lúc đó liền có một cái sàn khác lập tức được đưa ra rồi nâng lên lấp đi khoảng trống trên sàn nhà, do không có ánh lửa nên chỗ Hạo Minh đứng vô cùng tối, bất chợt từng ánh lửa lóe lên những cây được treo trên vách tường đột nhiên sáng lên.

Sàn nhà cùng cái đỉnh thì cứ liên tục hạ xuống sâu, qua một lúc sau sàn nhà hạ xuống rầm một cái sàn nhà dừng lại ở một khoảng không gian khác nằm sâu dưới mặt đất, Hạo Minh bước ra rồi bắt đầu nhìn ngó xung xung quanh, bất chợt ánh mắt của hắn bị thu hút bởi một cái quan tài đang bị xiềng xích treo lơ lửng ở trên không trung, quan tài khá lớn có thể nói là lớn gấp đôi Hạo Minh và đặc biệt là là quan tài này được làm bằng một loại ngọc vô cùng bắt mắt.

Cả quan tài dường như được cấu thành bởi một loại ngọc đỏ như màu máu tươi, đồng thởi quan tài còn phát ra vô tận sát khí cực kỳ kinh khủng, điều này khiến cho Hạo Minh phải lập tức hộc máu tại chỗ Hạo Minh phun ra máu tươi rồi sau đó nhanh chóng lui về cái sàn nhà, cũng may mà Hạo Minh lúc trước cũng có cầm theo chút ích Hồi Thương Đan nên hắn bắt đầu lấy ra điều trị thương thế, "Khí thế thật kinh khủng, uy áp bậc này chẳng lẽ là nguyên anh".

Hạo Minh lẩm bẩm trong miệng, rất nhanh thương thế của hắn đã khỏi một phần nào nhưng chưa hề hoàn toàn khỏi, tạng phủ của hắn giờ đây còn đang bị chấn động do lần uy áp lúc nãy, Hạo Minh vừa ôm bụng rồi lại tiếp tục quan sát xung quanh.

Bỗng nhiên hắn chú ý tới bãi máu mà hắn phun ra lúc nãy, nhìn thì chẳng có gì đặc biệt nhưng chuyện tiếp theo mà khiến Hạo Minh hắn ngạc nhiên đó là bãi máu đó nhanh chóng bay lên rồi sau đó dung nhập vào quan tài được treo lơ lững ở trên kia.

"Cái quái, máu của ta bị cỗ quan tài đó hấp thu rồi ?" Hắn lúc mày mặt mũi đầy sự ngạc nhiên đến tột độ, nhưng chưa đợi hắn hết ngạc nhiên thì từ trong quan tài bỗng nhiên bộc phát ra uy thế dữ dội, uy thế mạnh đến nỗi làm rung chấn cả khu vực mà Hạo Minh đang đứng thậm chí là khu vực ở trên kia cũng có ảnh hưởng.

Sau ba hồi rung lắc thì khoảng không đột nhiên im lặng lại, "Là có chuyện gì vậy, chẳng lẽ là chuyện vừa rồi ?" Hạo Minh lúc này trong lòng tràn đầy sợ hãi. Bất chợt cỗ quan tài kia bay lên rồi vùng vằng thoát ra khỏi những xiềng xích, những xiềng xích rung lắc dữ dội rồi sau đó bắt đầu bị đứt vụn ra, từng cái mảnh sắt to như cái đỉnh từ trên cao rơi xuống.

"A a a, rốt cuộc là có chuyện gì, rõ ràng là ta không hề động vào bất cứ thứ gì cơ mà" Hạo Minh hoảng loạn la lên trong hoảng sợ, đối với một tên luyện khí như hắn thì một mảnh sát rơi trúng thôi cũng đã đủ để trực tiếp lấy đi cái mạng nhỏ của hắn rồi, vậy hắn không hoảng sợ sao được.

Quan tài thoát ra khỏi những sợi xích rồi thì nhanh chóng bay vọt về hướng Hạo Minh, Hạo Minh thấy thế thì vội vàng quỳ xuống rồi kêu to "Tiền bối xin tha tội, vãn bối là vô ý mạo phạm tới nơi yên nghĩ của tiền bối, xin tha tội" Hạo Minh la hét lên trong tuyệt vọng, nhưng quan tài vẫn cứ bay về phía hắn.

Chương 69: Quan tài