Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đế Quốc Chiến Tranh
Unknown
Chương 18: Huấn luyện (5)
Thất bại không phải việc thua trước ai đó, mà người chọn từ bỏ mới là người thua cuộc.
Trong trận đấu giao hữu giữa Dylan và Richard, ai cũng nhìn rõ người thua sau cùng chính là Dylan.
Nói thế nào thì anh chỉ mới thức tỉnh, so với người được huấn luyện nghiêm khắc nhiều năm như Richard, quả thật có hơi chênh lệch một chút.
Hơn nữa, tuy nói rằng sẽ dùng hết thực lực, nhưng rõ ràng Richard mới dùng đúng ba chiêu trong Kiếm Thuật Cơ Bản, anh ta vẫn chưa tung hết sức mạnh của mình.
Mà thậm chí không cần dùng hết sức Richard cũng dư sức đánh bại Dylan trong thời điểm này rồi, kể cả khi anh có dùng đến ma pháp, chẳng ai dám chắc điều đó thật sự có thể giúp anh đánh bại đối phương.
Dĩ nhiên ý định ban đầu của Dylan không phải chiến thắng trận đấu này, đơn thuần chỉ là muốn biết rõ thực lực bản thân như thế nào, không dùng đến Mana và ma pháp thì có đánh bại được ai hay không.
Chiến thắng trận đấu chẳng qua là điều bất kỳ ai cũng mong muốn.
Và sau khi trận đấu kết thúc thì anh cũng hiểu được tình hình sức mạnh hiện tại đang đạt tới trình độ nào, nhìn chung chẳng mấy khả quan!
Tại thời điểm hiện tại, anh vẫn còn quá yếu, và nếu cứ tiếp tục diễn ra như thế này, sớm muộn gì anh cũng không đủ sức đối đầu với tên Kỵ Sĩ g·i·ế·t cha mẹ mình, khả năng cao còn nhìn hắn g·i·ế·t luôn cả bản thân thêm lần nữa.
"Trận đấu rất hay, cậu đã làm tương đối tốt rồi, so với lính mới thì cậu khá hơn nhiều, cố gắng phát huy tiềm năng sớm muốn gì cũng vượt mặt hàng tá người trong quân đội!"
Richard chậm rãi tiến về phía Dylan, vừa đi vừa khen ngợi anh, đây là lời khen thật lòng từ anh ta.
Quả thật Dylan có tiềm năng phát triển vô cùng lớn, anh đã thức tỉnh sức mạnh siêu phàm, lại còn sở hữu khả năng thi triển ma pháp thông qua suy nghĩ, ai cũng hiểu nó kinh khủng đến mức nào.
Về lâu dài, nếu phát triển sức mạnh tổng thể, loại năng lực thi triển ma pháp thông qua suy nghĩ càng phát huy được mức độ khủng khiếp của nó.
"Cảm ơn anh, tiền bối!" Dylan nhẹ cúi người nói lời cảm ơn, sau đó nhìn Richard, hơi thất vọng nói tiếp: "Tuy đã thua nhưng tôi thật sự học được rất nhiều từ anh, hi vọng lần tới chúng ta có thể tái đấu, khi đó tôi nhất định sẽ đánh bại anh!"
Vừa rồi chỉ trong phút chốc, Richard sử dụng Kiếm Thuật Cơ Bản - Chém Đôi tấn công, Dylan không cách tránh khỏi nó, tốc độ ra đòn cực kỳ nhanh, gần như những gì anh ta chờ đợi là khiến đối phương đi vào thế chuẩn bị phản công.
Tức là muốn đối phương mất cảnh giác, muốn tấn công anh ta khi anh ta đứng yên bất động thi triển kiếm thuật, chỉ cần cử động nhẹ, hay thay đổi tư thế anh ta liền nắm bắt lấy cơ hội, rồi tung đòn kết liễu đối phương, giống như cái cách Dylan di chuyển trong màn ánh sáng và bị anh ta nắm thóp.
Đây cũng là trận thua thứ hai của Dylan kể từ lúc đến thế giới này, mặc dù đời trước anh chưa từng học võ thuật hay rèn luyện sức khỏe thường xuyên như bây giờ, nhưng vẫn đủ sức g·i·ế·t c·h·ế·t kẻ đã lái xe đâm c·h·ế·t cha mẹ ở Trái Đất.
Còn đối với những người sống ở lục địa Virnam, dẫu cho anh thức tỉnh sức mạnh siêu phàm cũng không thể đánh bại một người bình thường, có thể thấy con người ở đây mạnh mẽ hơn rất rất nhiều.
Tất nhiên vì nơi này thuộc thế giới siêu phàm, người bình thường chắc chắn cũng sở hữu sức mạnh của một con trâu, thậm chí mạnh hơn, cho nên được huấn luyện càng giúp bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn.
Richard nhìn Dylan với vẻ mặt ngạc nhiên, liền thở nhẹ một hơi, cười nhạt đáp: "Lần tới? Tôi nghĩ không có lần tiếp theo đâu, vì nhất định lúc đó tôi sẽ thua cậu, thậm chí ngay cả bây giờ tôi cũng đã đánh bại được cậu đâu? Đừng đùa nữa!"
Chậc! Tên nhóc này rõ ràng có thể dùng ma pháp tấn công kết liễu mình, vậy mà phút cuối lại dừng, không có ý định chiến thắng, hay là đang xem thường người khác?
Nội tâm Richard lay động dữ dội, anh ta chiến thắng trong trận đấu mà đối phương có thể hạ gục mình bằng ma pháp, nhưng đối phương lại không làm như thế, dùng chút thủ thuật cơ bản, xem bản thân như bao cát tập luyện, điều này khiến anh ta nghĩ rằng mình đang bị sỉ nhục.
Dù sao đó cũng là suy nghĩ riêng của Richard, còn Dylan nghĩ thế nào đối với trận chiến này thì cũng là suy nghĩ của riêng anh, mỗi người mỗi suy nghĩ khác nhau, có thể như thế này, cũng có thể như thế kia, rất khó giải thích rõ ràng.
...
Một lúc sau.
Khi trận đấu giao lưu giữa Dylan và Richard kết thúc, những người chứng kiến nãy giờ bắt đầu quay trở lại luyện tập, so với việc kinh ngạc trước sức mạnh của bọn họ, thì tốt nhất nên nâng cao sức mạnh của bản thân, sớm ngày thăng hạng, và cả việc đủ sức đối đầu với hai người bọn họ trong tương lai.
Lúc này Đại Đội Trưởng Arielle từ xa tiến lại gần Dylan, nghiêm túc nói: "Khả năng chiến đấu của cậu khá tốt, nhưng nhìn chung vẫn cần rèn luyện thêm rất nhiều, cố gắng đừng chểnh mảng với sức mạnh hiện tại của bản thân là được, vì những lúc cậu nghĩ mình mạnh nhất, thực chất là lúc cậu yếu nhất!"
Kể từ khi đến thế giới này, Dylan chưa bao giờ nghe thấy bất kỳ ai cho mình lời khuyên, ngay cả cha mẹ cũng chưa từng khuyên răn anh điều gì.
Có thể vì anh sống hai kiếp người, hiểu rõ luân thường đạo lý, nên không khiến cha mẹ lo lắng, hay phải bận tâm về một vấn đề nào đó.
Và thật sự cả cha mẹ mới lẫn cha mẹ cũ, bọn họ đều cực kỳ yêu thương anh, xem anh như vật báu trời cho, anh rất biết ơn vì họ luôn đối xử tốt với mình.
Đương nhiên yêu thương thì yêu thương, nhưng nếu anh phạm phải sai lầm, bọn họ nhất định sẽ dạy bảo anh lại, không cho phép anh được tái phạm.
Chỉ là trước giờ anh chưa từng làm sai với cha mẹ, biết lắng nghe và quan tâm rất nhiều đến lời họ nói, chính vì thế giờ đây anh vô cùng thèm muốn cảm giác bị cha mẹ mắng, được họ răn dạy đủ điều như bao đứa trẻ khác.
"Cảm ơn Đại Đội Trưởng, tôi nhất định ghi nhớ lời khuyên này!" Dylan hơi nhói lòng một chút, nhẹ cúi đầu nói: "Vậy giờ tôi tiếp tục luyện tập đây?"
Thấy sắc mặt anh có gì đó thay đổi, Đại Đội Trưởng Arielle cũng không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu vài cái rồi xoay người rời đi.
Nhưng trước khi tiến về phía những tên lính mới kia, Đại Đội Trưởng Arielle bỗng quay lại nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Nếu muốn luyện khả năng chiến đấu bằng sức mạnh thông thường, trước tiên cậu nên luyện thể lực, thể lực rất quan trọng nên hãy cố nâng cao nó, đừng chăm chăm vào mỗi việc nâng cao sức mạnh."
Dylan giật mình, Đại Đội Trưởng lại có dáng vẻ nhẹ nhàng như vậy sao? Trông có chút không quen, nhưng quả thật nhìn dễ chịu hơn rất nhiều!
"Cảm ơn Đại Đội Trưởng đã chỉ bảo!"
Dù mới gặp được hơn vài tiếng, Dylan cũng phần nào nhận ra Đại Đội Trưởng Arielle là người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ và nghiêm túc với công việc huấn luyện.
Chắc hẳn đôi lúc cô ấy cũng muốn trở thành người phụ nữ hiền dịu như bao người, nhưng có vẻ như từ giờ đến lúc trở về cuộc sống bình thường ấy còn tương đối dài.
Đại Đội Trưởng Arielle lạnh lùng tiến về phía đám lính mới, tiếp tục hướng dẫn bọn họ luyện tập, dáng vẻ bây giờ mới thật nghiêm túc, và cũng quyến rũ một cách lạ thường.
Dylan nhìn qua một cái rồi quay trở lại luyện tập, lần này anh không đánh nhau với hình nộm nữa, thay vào đó tạo cho mình những bài tập nên rèn luyện.
Bắt đầu bằng việc chạy bộ, sau đó gập người, hít đất, hít xà, và squat.
...
Buổi tối.
Khoảng 8 giờ.
Sau khi tắm xong, Dylan đi tới nhà ăn tập thể nằm trong mái vòm, lúc này có rất nhiều người, gần như toàn bộ những đội ngũ khác cũng tập hợp tại đây.
Đối với quân nhân, cho dù lính mới hay lính cũ thì ai cũng phải huấn luyện từ 6 giờ sáng cho đến 7 giờ 30 phút tối.
Thời gian của lục địa Virnam được tính giống như ở Trái Đất, có đồng hồ do Nhà Giả Kim chế tạo nên việc viết được giờ giấc như thế nào rất đơn giản.
Thậm chí còn có cả đồng hồ đeo tai, nhưng yêu cầu người đeo phải có khả năng hấp thụ và truyền tải Mana, còn nếu không chỉ có thể dựa vào năng lượng ánh sáng mặt trời.
Nhìn chung chẳng khác gì mấy so với thế giới hiện đại, việc sử dụng năng lượng từ ánh sáng mặt trời, hay năng lượng hơi nước đã xuất hiện từ lâu, các Học Giả và Nhà Giả Kim cổ đại đã dành thời gian nghiên cứu, để lại cho đời sau một kho tàng kiến thức chuyên sâu vĩ đại.
Nhờ thế nên lục địa Virnam xuất hiện khá nhiều cỗ máy hơi nước, dùng năng lượng ánh sáng mặt trời để thấp sáng đèn giống như đèn điện hiện đại.
Có điều, dù khoa học công nghệ đã rất tiên tiến, thế nhưng vẫn chưa ai tạo ra được điện năng, chế tạo tivi, tủ lạnh, máy giặt,...
May mà nơi này vẫn làm ra được đường ống dẫn nước, tuy hơi thô sơ một chút, chẳng qua không phải kéo nước giếng hay ra bờ sông dùng nước thì đã tốt lắm rồi.
"Này Dylan, anh đang nghĩ gì vậy?"
Đột nhiên có giọng nói quen thuộc cắt ngang suy nghĩ của Dylan, chắc chắn rằng đó chính là giọng nói của Hena.
Dylan hướng mắt về phía Hena ở đối diện, cười nhạt đáp: "Haha, chỉ là nghĩ đến vài thứ linh tinh thôi. Đúng rồi, cô..."
Dylan đang định hỏi Hena một vài chuyện trong lúc huấn luyện, thì bỗng chốc từ bên ngoài cửa lớn mái vòm tiến vào một đoàn người không rõ hình dáng khuôn mặt.
Ban đầu trông vóc dáng của bọn họ khá giống con người, nhưng khi ánh sáng chiếu vào hình dáng của bọn họ, Dylan và những người khác mới phát hiện bọn họ không phải con người bình thường, bọn họ là Thú Nhân và Ải Nhân.
"Bảo sao lúc đầu không thấy những chủng tộc này xuất hiện trong quân đội, ra là bọn họ được đưa tới khu vực khác để huấn luyện." Hena lẩm bẩm bên tai Dylan.
Khi nhìn thấy những chủng tộc không phải thuần con người, Dylan vô cùng ngạc nhiên, vốn dĩ biết rõ thế giới này tồn tại nhiều chủng tộc, chỉ là anh chưa từng được tiếp xúc với bọn họ.
Chuyện này thật sự rất tuyệt, rất thú vị!