Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đế Quốc Chiến Tranh
Unknown
Chương 8: Nguy kịch (2)
Mark rel Brimhole, con trai út của thành chủ thành Triphous, gia đình Brimhole còn là Tử Tước của Đế quốc, gần như có trong tay tất cả mọi thứ trong tay và được trao quản lý cả tòa thành cùng với các thị trấn lân cận.
Tuy nhiên, đối với thị trấn Leyhan, thị trấn xa nhất nằm trong lãnh thổ Đế quốc Ragkairos, có thể nói nơi này là khu tự trị, đương nhiên vẫn nhận được sự che chở bởi q·uân đ·ội Đế quốc, nhưng để chi viện trong thời gian ngắn thì thật sự rất khó khăn.
Cho dù Kỵ Sĩ thức tỉnh cũng chưa chắc di chuyển từ thành Triphous tới thị trấn Leyhan trong mười lăm, hai mươi phút, mà còn mất nhiều thời gian hơn, bởi đi bằng xe ngựa đã mất đến sáu tiếng hơn, trừ khi đó là Ma Pháp Sư biết dùng ma pháp dịch chuyển.
Hơn nữa, chẳng biết bằng một cách nào đó mà q·uân đ·ội Đế quốc Hoarang có thể t·ấn c·ông thị trấn Leyhan, khởi xướng cuộc xâm lược Đế quốc Ragkairos, vì ngoài tiền tuyến còn có doanh trại đóng quân của Đế quốc Ragkairos.
Sau khi bảo một người lính gác cổng đi gọi Mục Sư, thì Mark cũng đi theo Hena cùng vài lính gác cổng khác tới chỗ chiếc xe ngựa nơi Dylan đang thoi thóp bên trong, nhằm xác minh tính chân thật của câu chuyện cô vừa nói.
"Rất vui được gặp ngài, tiểu thành chủ, ngài đến đây là...?"
Ông lão lái xe ngựa vừa nhìn thấy Mark liền cúi người kính trọng hỏi một câu, mới nãy còn thấy Hena bị binh lính bắt giờ, trong nháy mắt mọi thứ đã xoay chuyển, mời được cả tiểu thành chủ đến đây, cũng không rõ đến đây để làm gì.
Mark nhìn Hena, thấy cô gật đầu rồi nhanh chóng đi tới kéo màn che ra, ngay lập tức tất cả mọi người chứng kiến hình ảnh thiếu niên nằm dài trên ghế ngồi, toàn thân ướt đẫm máu tươi, đến cả một chút hơi thở cũng không nghe thấy.
Kinh ngạc là thứ duy nhất hiện lên trên khuôn mặt đám người, làm thế nào anh ta có thể sống sót tới tận bây giờ khi máu từ trong cơ thể cứ liên tục chảy ra, dù đã được băng bó lại nhưng vẫn thấy những giọt máu chảy lách tách xuống dưới?
"Chuyện này... Không được, nhanh, nhanh cho những người này tiến vào thành, tình t·rạng n·guy k·ịch thế này nếu còn mất nhiều thời gian hơn nữa thì sẽ c·hết thật mất!"
Đến cả một người thuộc giới quý tộc cao cấp như Mark còn không nhịn nổi khi chứng kiến hình ảnh đẫm máu của Dylan, vậy mà những người lính gác cổng kia lại không tin lời Hena, họ thậm chí còn chẳng thèm kiểm chứng mà đã vội vàng đưa ra kết luận.
"Thưa ngài, chúng ta vẫn chưa xem v·ết t·hương, có khả năng đây là thủ đoạn của bọn họ, thuộc hạ nghĩ..."
Chưa nói xong, Mark liền ngắt lời người lính gác cổng: "Đừng nghĩ nữa, ta, Mark rel Brimhole sẽ chịu mọi trách nhiệm, còn bây giờ nhanh chóng điều động người dân nhường đường cho những người trẻ tuổi này tiến vào, phải chữa trị cho cậu ta càng sớm càng tốt. Nên nhớ, ta không muốn bất kỳ một ai sống trong Đế quốc Ragkairos, đặc biệt là những người đến thành Triphous phải bỏ mạng, trong khi có thể kịp thời cứu giúp bọn họ!"
"Vâng, chúng thuộc hạ sẽ làm theo lời ngài." Người lính gác cổng vội cúi đầu tuân lệnh.
Những người bên cạnh cũng tương tự, nhanh chóng chạy về phía cổng thành, vừa chạy vửa kêu gọi mọi người nép sang một bên, nhường đường cho chiếc xe ngựa chở Hena và Dylan vào trong thành.
Mặc dù đã giải quyết xong tình hình trước mắt, nhưng tình t·rạng n·guy k·ịch của Dylan vẫn còn đó.
...
Bên trong thành Triphous.
Bên ngoài là những bức tường khổng lồ cứng cáp bảo vệ toàn bộ thành trì to lớn, bên trong là những kiến trúc đồ sộ, nhà cao tầng, những con đường đổ bê tông, vô số cây xanh được trồng trên khắp các bên đường, tạo nên bầu không khí cực kỳ thoáng mát.
Đặc biệt hơn hết, thành Triphous giống như một khu chợ, khắp nơi bày bán đủ các loại mặt hàng, từ quần áo, đồ ăn, cho đến v·ũ k·hí lạnh như kiếm, cung, rìu,.. và đủ loại người xuất hiện xung quanh.
Bấy giờ, trên cỗ xe ngựa, Hena dùng tay nhẹ nhàng đặt lên v·ết t·hương được băng bó trên ngực Dylan, khiến Mark rất ngạc nhiên, không rõ mối quan hệ giữa bọn họ là gì, nhưng nhìn chung là người vô cùng quan trọng.
Trong khi Mark đang dõi theo từng hành động cử chỉ của bọn họ, thì đột nhiên xe ngựa bất ngờ dừng lại, khiến những người bên trong khoang chịu chấn động nhẹ, may thay vẫn giữ được Dylan không bị ngã khỏi ghế.
"Ngài tiểu thành chủ, Mục Sư đang ở phía trước."
Ông lão lái xe ngựa kéo màn chỉ tay về phía một người phụ nữ trung niên mặc một bộ áo dài màu lam, trên tay còn cầm theo một cây gậy với quả cầu pha lê màu tím được đính trên đỉnh gậy.
Mark bước ra phía trước khoang ghế ngồi, nhìn theo hướng ông lão chỉ: "Sơ, người nhanh vào đây đi, cậu thiến niên bên trong sắp không chịu nổi nữa rồi!"
Thông thường các Mục Sư hoạt động trong thánh đường, và được mọi người bằng Sơ, đối với những thành viên cấp cao trong thánh đường sẽ có những tên gọi khác nhau.
Ngay khi nghe thấy lời nói có vẻ nghiêm trọng từ Mark, Sơ lập tức chạy nhanh tới chỗ xe ngựa, uyển chuyển nhảy lên trên khoang ghế ngồi.
Bước vào khoang ghế, Sơ nhẹ nhàng tháo băng bó trên v·ết t·hương của Dylan ra, liền nhìn thấy một lỗ thủng tương đối lớn ngay ngực trái, khoảng cách so với trái tim chỉ cách chưa đến nửa phân.
"Vết thương cực kỳ nghiêm trọng, thật sự con người có thể sống sót được sau khi chịu v·ết t·hương thế này sao? Cậu ta phải phước lớn mạng lớn, và kiên cường tới mức nào cơ chứ?"
Sau khi xem qua v·ết t·hương, dĩ nhiên dù là ai cũng sẽ biểu hiện như Sơ, nói thế nào thì v·ết t·hương quá nặng, vốn dĩ con người bình thường không tài nào chịu nổi v·ết t·hương chí mạng ấy.
"Tôi sẽ bắt đầu chữa trị, tiếp theo dù cậu ấy xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không ai được phép can thiệp, cho đến khi tôi bảo rằng mọi thứ đã ổn!"
Sơ cũng hiểu rằng bản thân không được trì hoãn thời gian, vừa dứt lời cả Hena và Mark lập tức nép sang một bên, nhường lại công việc chữa trị cho bà.
Thông thường các Mục Sư hay Ma Pháp Sư phải niệm một câu thần chú rất dài, dĩ nhiên vẫn có những thần chú tối giản, nhưng học được hay không lại là câu chuyện khác.
Đối với Sơ, Mục Sư đang chữa trị v·ết t·hương cho Dylan, bà ấy không niệm chú quá dài, vô cùng ngắn ngọn, dường như chỉ nghe đúng một câu, chẳng qua không một ai trong số những người có mặt trong khoang ghế hiểu.
Bởi vì câu thần chú mà Sơ niệm là cổ tự, cứ mỗi mười ngàn người thức tỉnh mới có một người đọc được cổ tự, mà những người đã đọc được cổ tự chắc chắn tiền đồ rộng mở, chỉ có tăng tiến sức mạnh chứ không suy giảm sức mạnh, cũng như học được nhiều ma pháp hơn người thức tỉnh bình thường.
Niệm xong một câu thần chú cổ tự tối giản, xung quanh Sơ xuất hiện vô số đốm sáng màu lục, trông giống như hạt Mana nhưng tỏa sáng lấp lánh hơn và tạo ra bầu không khí thoáng đãng, đánh tan sự mệt mỏi của những người xung quanh.
"Ma pháp chữa trị của Sơ gần như tốt nhất trong thánh đường rồi, cô có thể yên tâm rằng cậu ấy sẽ không c·hết." Mark nhìn qua Hena, nhẹ nhàng nói một cậu trấn an tinh thần cô.
Sau đó, vô số đốm sáng màu lục nhẹ nhàng bay tới v·ết t·hương của Dylan, càng lúc càng có nhiều đốm sáng hơn tiến vào, lấp đầy lỗ thủng trên ngực, dường như phải cần rất nhiều Mana để chữa trị cho anh.
Thời gian trôi qua, Mark vô cùng bình thản nhìn Sơ chữa trị cho Dylan, dù sao cũng chẳng phải quan hệ thân thích gì, chỉ là không muốn chứng kiến ai đó c·hết trên lãnh địa của mình, dĩ nhiên đó có thể xuất phát từ tấm lòng của anh.
Hena luôn thể hiện vẻ lo lắng của mình suốt quá trình quan sát chữa trị, có điều hiện tại cô chẳng lo sợ đến mức ngừng thở, cô tin rằng Dylan sẽ sống sót trở lại, vì những điều còn dang dở của bọn họ.
Nếu nãy giờ người chữa trị v·ết t·hương cho Dylan là thầy thuốc, có lẽ cô đã nín thở và không dám nhìn, nhưng đây là Mục Sư, người đọc được cổ tự, chắc chắn trăm phần trăm cứu sống được anh, hoặc ít nhất giữ được tính mạng.
"Huh? Không ổn rồi, cậu ấy mất máu quá nhiều, ma pháp chữa trị chỉ có thể giúp chữa lành v·ết t·hương, không thể cáng đáng luôn cả phần máu đã mất..."
Đột nhiên Sơ giật mình hốt hoảng lẩm bẩm, thần sắc từ bình tĩnh chuyển sang hoảng loạn, dường như chưa từng chữa trị cho trường hợp nào giống Dylan.
Vốn dĩ ma pháp chữa lành là một loại ma pháp cực kỳ hiếm, chẳng phải Mục Sư nào cũng học được loại ma pháp này trong một sớm một chiều, bọn họ vẫn phải rèn luyện, liên tục chữa trị trong thời gian dài để tăng cường hiệu quả mà ma pháp chữa trị mang lại.
Hơn hết, muốn ma pháp chữa trị chữa cả phần máu đã mất của một người thật sự rất khó, phải từ Đại Mục Sư trở lên mới làm được điều đó, đối với Sơ chuyện này có hơi khó khăn, vì bà vẫn chưa đạt tới trình độ của một Đại Mục Sư.
Nhưng khó hiểu ở chỗ, tại sao một người đọc được cổ tự như Sơ lại không đạt tới trình độ của một Đại Mục Sư, trong khi tuổi đời của bà ít nhất cũng trên 50 rồi?
Hena vô cùng thắc mắc vấn đề này, ngay từ đầu khi nghe cách xưng hô của Mark đối với Sơ cô đã có chút nghi ngờ, cho đến khi nghe bà ấy đọc cổ tự, thì thật sự không rõ một người tài năng như vậy sao có thể là một Mục Sư cấp thấp trong thành đường?
"Xảy ra chuyện gì vậy Sơ?"
Mark lập tức hỏi, dường như tình hình đang chuyển biến xấu, nếu mất máu quá nhiều thì chỉ còn cách truyền máu, nhưng phương pháp này không hề đơn giản chút nào.
Sơ vừa duy trì ma pháp chữa trị, vừa trầm tư, vẻ mặt bàng hoàng lo lặng hiện rõ trước mắt hai người, đến ngay cả bà cũng chẳng biết nên làm gì trong tình huống này, bà hoàn toàn không biết sử dụng phương pháp truyền máu.
"Tạm thời tôi đã ngăn không cho máu chảy ra ngoài, cũng như chữa trị các phần b·ị đ·âm trúng bên trong, chắc chắn cậu ấy không c·hết trong vòng nửa ngày tiếp theo. Tôi nghĩ nếu muốn cứu cậu ấy phải cần đến sự giúp đỡ của Đại Mục Sư, nhưng ngài ấy có chấp nhận cứu giúp hay không thì phải xem vận may của cậu ấy rồi!"
Hena hiện lên vẻ thất vọng. "Chuyện này... Chúng tôi có thể nhờ được Đại Mục Sư sao?"
"Tôi xin lỗi vì mình không đủ khả năng chữa trị cho cậu ấy và phải nhờ đến sự giúp đỡ của Đại Mục Sư, chỉ là bây giờ chẳng còn cách nào khác cả... thật sự rất xin lỗi..." Sơ cũng thất vọng không kém, thất vọng về bản thân mình kém cõi.
Mark nhìn về vẻ mặt của hai người bọn họ, sau đó lập tức nói với ông lão lái xe ngựa: "Nhanh, nhanh chóng lái xe ngựa đi đến thánh đường!"
Thậm chí chẳng cần chờ đến lời nói của Mark, ông lão lái xe ngựa đã bắt đầu điều khiển con ngựa của mình di chuyển về phía trước, hướng đến thánh đường.
Hena ngồi yên bất động không nói lời nào, dường như chỉ biết phó mặc cho số phận, với tình t·rạng n·guy k·ịch của Dylan, sống đã là kỳ tích, và nếu kỳ tích xuất hiện với anh, thì may mắn cũng sẽ đứng về phía anh, cô tin rằng Đại Mục Sư sẽ vươn tay cứu giúp.