0
Là chủ của kênh một Youtube chuyên review đồ công nghệ, và cũng hay post bài các tin tức liên quan đến công nghệ, ít ai biết rằng, Hưng Khúc còn là một game thủ chính hiệu.
Khi công ty Dragon ra mắt xPhone, hắn là một trong những người đầu tiên mua được. Khi bộ thiết bị VR Neuralink được công bố, Hưng Khúc cũng sớm đã chuyển khoản mua sắm.
Hắn còn có thói quen đăng nhập Second Life và chơi game Silent Hill vào buổi tối. Nhưng hôm nay, cả 2 việc đấy hắn đều không làm.
Hắn đang chờ đợi đến 8 giờ tối, khi mà server game Battlefield chính thức được mở ra.
Là một người chuyên chơi các game bắn súng, Hưng Khúc thích nhất vẫn là FPS, hơn nữa FPS về chủ đề c·hiến t·ranh, hắn lại càng thích. Hồi trước, hắn còn tham dự một giải CSGO được tổ chức toàn thành phố, và còn có được thứ hạng không tệ.
Hôm nay chú định là một buổi thịnh yến của những game thủ dòng FPS, hắn nhất định phải tham gia.
Nhìn đồng hồ đếm ngược, từng phút một, Hưng Khúc không khỏi cảm thấy hồi hộp.
Và như hắn mong đợi. Đúng 8 giờ tối, Battlefield mở ra.
Đã mặc trên người sẵn bộ body suit, Hưng Khúc thành thục log in vào game.
Đập vào mắt hắn là các chế độ game. Cùng một cửa sổ tuỳ chỉnh mức độ thực tế của game. Trong đó có mức độ Realism đặc biệt được chú ý, nghĩa là khi trúng đạn nhân vật sẽ thực sự b·ị t·hương, đổ máu và ảnh hưởng rất lớn đến sức di chuyển. Thậm chí có chút cảm giác đau đớn. Y hệt như đời thực.
Hưng Khúc suy nghĩ một chút, rồi chọn mức độ Pro. Nhân vật sẽ có thể b·ị t·hương, tuy nhiên cũng không quá ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển. Chỉ cần dùng vật phẩm trong game hoặc được medic hồi máu là được.
Hưng Khúc lựa chọn chế độ chơi Battle - 1000 người. Rồi nhấn Start.
Game bắt đầu!
Hưng Khúc theo trực thăng đổ bộ xuống một bãi cát trên bờ biển.
Hắn ở bên t·ấn c·ông. Mục tiêu lần này của hắn là một toà căn cứ quân sự ở phía bên kia hòn đảo, nơi có nhiều tư liệu tuyệt mật cần được lấy ra.
Ở xung quanh hắn, những người chơi khác cũng lần lượt hạ cánh xuống, nhìn ngó xung quanh, vẻ mặt còn rất lạ lẫm. Cũng không có gì ngạc nhiên, game mới ra, nên mọi người còn đang tập làm quen với game.
“Ở chỗ kia có kho súng!” Một thanh niên hưng phấn hét lên, rồi chạy về phía một nhà kho.
Hưng Khúc nghe vậy, cũng vội vã đi theo sau.
Vào trong kho, hiện ra trước mặt tất cả mọi người là từng chồng, từng chồng súng và viên đạn: AK, M4A1, M16A4, thậm chí cả minigun M134, súng phóng lựu… không gì không có.
“Quá tuyệt vời!” Đối với người chơi FPS, không gì có thể sánh được khung cảnh này. Mọi người bèn chạy vọt đến, mỗi người cầm lên một cây súng.
“Bên này còn có các chi tiết đính kèm!” Một người nữa lại ra hiệu.
Nhìn sang hướng đó, thì trên giá trưng bày các loại giảm thanh, scope, red dot sight, tay cầm chống rung…
Mọi người lục tục đi đến, rồi bắt đầu lắp các chi tiết này vào súng của mình.
Hưng Khúc lựa chọn một cây m4a1, gắn Holographic Sight và băng đạn 40 viên. Đây là cây súng ưa thích của hắn trong Call Of Duty và CSGO.
Suy nghĩ một chút, hắn còn cầm thêm súng phóng lựu. Tuy có hơi trầm trọng, khiến nhân vật của hắn nặng nề hơn một chút, nhưng không đáng kể.
Sau đó mọi người thấy trong garage gần đó có xe cộ, bèn chạy lại chọn lựa xe. Có người dùng Hummer, có người dùng Buggy, có người lại dùng xe máy 3 bánh.
Trang bị đã ổn định. Mọi người bắt đầu chuẩn bị tiến quân.
“Mọi người mau mở bản đồ ra nhìn này! Ở góc phải có một căn cứ trung lập, chắc chắn trong đó có đồ tốt. Cái game Battlefield này, nghe nói có cả pháo, máy bay và xe tăng. Sao trúng ta không qua đó thử xem?” Một người thanh niên mặt mũi khôi ngô đứng ra đề nghị.
“Như vậy cũng… quá rườm rà đi! Chúng ta cứ một hơi xông thẳng lên cho đỡ rách việc! Chỉ là chơi game mà thôi!” Một thanh niên khác bĩu môi.
Những người xung quanh phần lớn chỉ muốn đi g·iết địch ngay lập tức, nên cũng mặc kệ ý kiến của người thanh niên khôi ngô. Họ nhảy lên xe của mình, rồi tốp năm tụm ba rời đi. Chỉ còn lại người thanh niên khôi ngô, Hưng Khúc, và 3,4 người rải rác khác.
“Chào cậu, tôi nghĩ cậu nói đúng đó. Game này nhìn không đơn giản, nếu chúng ta có thể chiếm được một cái máy bay, hay xe tăng, thì năng lực sẽ tăng lên trên diện rộng!” Hưng Khúc lúc này mở miệng nói.
“Đúng vậy! Chúng tôi cũng muốn theo cậu đi lấy máy bay.” Một thanh niên khác nói.
“Vậy chúng ta cùng đi thôi. Nhân tiện giới thiệu, tôi tên là Nhất!”
“Ok Nhất, chúng ta mau đi thôi. Cùng lên cái Hummer này nào!”
Thế là, đám Hưng Khúc cũng rời đi.
Lúc này, ở giữa bản đồ. Chiến tranh bắt đầu bộc phát.
Hai bên liên tục đụng độ nhau. Những tiếng súng chát chúa, rồi tiếng lựu đạn nổ, vang lên không ngớt.
Bên phòng thủ có trang bị tương tự như bên tiến công. Tuy nhiên, kỷ luật của họ, rồi đội ngũ của họ lại nghiêm chỉnh hơn bên tiến công, vốn chỉ tập hợp từ những người chơi không chuyên nghiệp. Khỏi phải nói mới biết, phía bên phòng thủ chính là… quân nhân!
Chỉ thấy bên t·ấn c·ông không những không xâm chiếm được khu vực của bên phòng thủ, mà mấy lần còn b·ị đ·ánh tan mũi nhọn, liểng xiểng thua, phải chạy về điểm phục sinh tập hợp lại.
“Đại tá Dũng, những người chơi kia… đều rất yếu!” Ở trong game, một sĩ quan lúc này đứng bên cạnh đại tá Dũng, nói.
“Ừm, họ không được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, hành quân không bài bản, cũng không biết tiến công dựa vào đội hình, thua cũng là phải!” Đại tá Dũng dùng ống nhòm quan sát chiến trận, nói.
“Những giấy tờ tuyệt mật kia, là mục đích của cuộc c·hiến t·ranh lần này, vẫn an toàn chứ?” Đại tá Dũng hỏi.
“Xin đại tá yên tâm, hiện tại giấy tờ đều nằm trong lô cốt, có 2 đơn vị tiểu đội đóng giữ, lại ở phía sau chiến trận. Có thể nói là cực kỳ an toàn!” Vị sĩ quan trả lời.
“Được. Xem ra cuộc chiến này, chúng ta thắng chắc rồi! Truyền lệnh xuống, yêu cầu các anh em đẩy mạnh càn quét địch! Đừng bỏ sót người nào.”
“Rõ!”
Lúc này, đám người Hưng Khúc cũng không biết tình cảnh q·uân đ·ội mình đã vô cùng bết bát. Họ đi đến khu quân sự ở phía Đông của hòn đảo.
Lúc này, khu quân sự lại bị khoá kín.
“Phiền phức rồi! Muốn mở cửa phải có password! Mọi người ở đây có ai đoán được pass là gì không?” Nhất nói.
Lúc này, một người thanh niên đeo kính đi ra, rụt rè nói:
“Anh… anh để tôi đi. Nghề nghiệp trong game của tôi là kỹ sư engineer, có thể sửa chữa xe cộ, và hack vào hệ thống máy tính!”
“Ồ, vậy thật là may quá. Cậu mau đến đây thử xem.” Nhất vui mừng nói.
5 phút sau. Crắc một cái. Cánh cửa cuối cùng bật mở.
“Vừng ơi. Mở ra rồi! Chúng ta mau vào xem!” Mọi người vội vàng chạy vào.
Lúc này, đập vào mắt họ là mấy chiếc máy bay trực thăng, mấy chiếc xe tăng, xe bọc thép… Thậm chí có cả máy bay phản lực.
“Ôi, máy bay trực thăng Apache này, còn có cả Blackbird… Rồi xe tăng M1A5, T28… Còn có cả jet F35-E, SU-57 nữa…” Một người thanh niên có vẻ biết nhiều về cơ giới, phấn khích hét lên.
“Mọi người mỗi người một chiếc! Chúng ta lên đường thôi!” Nhất ra lệnh.
Mọi người nhanh chóng ngồi lên xe tăng, máy bay.
10 phút sau.
Mọi người lại đi xuống, trạng thái ủ rũ. Hưng Khúc yếu ớt nói:
“Ai ở đây biết lái không? Bảng điều khiển nhiều nút quá, tôi chịu đấy!”