Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đế Quốc Nhật Bản
Unknown
Chương 352: Bãi biển (1)
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn từ từ biến mất phía chân trời, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng của đêm tối.
Cảnh biển trước mặt giờ chỉ còn lại những làn sóng vỗ về bờ trong ánh sáng mờ nhạt, làn gió đêm thổi qua mặt nước tạo nên những vệt sáng lấp lánh.
Không gian dường như trôi vào một trạng thái yên bình, một bức tranh hoàn hảo của thiên nhiên khi hoàng hôn dần lùi vào quá khứ.
Takuma và Aoi tiếp tục đi bộ dọc theo con đường ven biển, mỗi bước chân của họ như hòa nhịp với tiếng sóng vỗ.
Cả hai không nói nhiều, nhưng trong cái im lặng ấy, có một cảm giác gần gũi và thoải mái, như thể mỗi người đều hiểu rõ tâm trạng của người kia mà không cần phải thốt lên lời.
Đây là lúc Takuma cảm thấy những khoảnh khắc đơn giản như vậy là quý giá. Anh yêu sự tĩnh lặng của biển, thích cảm giác yên bình mà những không gian rộng lớn này mang lại.
Tuy nhiên, hôm nay, có một điều gì đó khác biệt. Một cảm giác bất an thoáng qua, một sự thay đổi trong không khí mà Takuma không thể lý giải.
Anh không thể rõ được vì sao nhưng cảm giác này khiến anh nghĩ rằng mình không đơn giản chỉ đang dạo bước với Aoi, mà còn đang hướng tới một điều gì đó sâu xa hơn, dù không ai nói ra.
Sau một lúc im lặng, Aoi quay sang nhìn Takuma, ánh mắt của cô lướt qua những ngôi nhà nhỏ ven biển, nơi những ngọn đèn đã được thắp sáng, phản chiếu lên mặt nước tạo nên những vệt sáng huyền bí. Cô khẽ cười, rồi lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh giữa họ.
"Takuma, anh có muốn đi đâu đó ăn tối không? Em biết một nhà hàng nhỏ gần khu vực này, khá ngon đấy. Em nghĩ chúng ta có thể thử."
Takuma quay sang, hơi ngạc nhiên trước lời mời bất ngờ của Aoi. Cô là người ít nói, ít khi đưa ra đề nghị hay lời mời gì. Anh không nghĩ rằng sẽ có một ngày cô chủ động như thế này.
Điều đó khiến anh cảm thấy một chút gì đó mới mẻ, và thật sự, điều đó làm anh cảm thấy vui. Anh gật đầu, mỉm cười.
"Vậy sao? Tốt thôi, đi thôi."
Aoi mỉm cười lại, rồi quay lại, bước đi về phía con đường mòn dẫn đến khu vực có những nhà hàng ven biển. Takuma theo sau, không nói gì thêm. A
nh cảm nhận được điều gì đó nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng trong lòng. Đôi khi, chỉ một lời mời đơn giản cũng có thể mở ra những cuộc trò chuyện đầy ý nghĩa.
Khi hai người bước vào một trong những nhà hàng ven biển, không gian nơi đây thật sự ấm cúng. Những chiếc bàn nhỏ được bày trí đẹp mắt, nhìn ra biển.
Mùi hải sản nướng thơm lừng hòa quyện với không khí trong lành của biển cả, tạo nên một không gian vừa thân thuộc lại vừa sang trọng.
Bước vào quán, một cô phục vụ nhanh chóng dẫn họ đến một bàn gần cửa sổ, nơi có thể ngắm nhìn toàn cảnh biển mênh mông.
Takuma và Aoi ngồi xuống, ánh mắt của họ gặp nhau, không cần phải nói nhiều, chỉ cần một cái nhìn là đã đủ hiểu. Tất cả những gì cần thiết đã được bộc lộ qua cái nhìn ấy.
"Anh thường ăn ở đây không?" Aoi cất lời, mắt nhìn vào thực đơn trên tay.
"Không, lần này là lần đầu," Takuma đáp lại, vẫn chăm chú vào từng món ăn trong menu. "Nhưng có lẽ anh sẽ thích, nhìn có vẻ thú vị."
Aoi khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đắm chìm vào khung cửa sổ rộng, nơi cảnh tượng ngoài trời hiện lên như một bức tranh thủy mặc.
Những chiếc thuyền buồm gỗ của ngư dân Nhật Bản lướt qua trong bóng đêm mờ ảo, như những hình bóng phiêu bồng, không gian mờ nhạt, hòa lẫn với những chiếc thuyền đánh cá đang neo đậu vững vàng gần bến, như những tấm lá chắn bảo vệ con tàu khỏi sóng gió.
Cảnh vật đó khiến cô cảm nhận được sự tĩnh lặng, như thể không gian và thời gian đều ngừng lại.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo mùi hương trà ô long thơm lừng từ chiếc tách trên bàn, cùng với một làn sóng mặn mòi của biển cả, xâm nhập vào căn phòng yên tĩnh.
Hương trà thoang thoảng trong không khí, quyện lẫn với cái mùi muối biển, tạo thành một mùi hương độc đáo, khiến tâm hồn Aoi như lắng lại. Cô cảm giác mình hòa vào thiên nhiên, trong không gian rộng lớn ấy, nơi thời gian dường như ngừng trôi.
Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng giấy treo ngoài hiên chiếu sáng mờ nhạt, tạo thành những vệt sáng lướt nhẹ trên mặt nước, phản chiếu hình ảnh mờ ảo của những chiếc thuyền đang vươn mình trong bóng tối.
Dưới chân trời, những ngôi sao sáng chói như những viên ngọc lấp lánh, càng làm nổi bật vẻ đẹp huyền bí của bến cảng.
"Anh đã từng đến Phúc Kiến bao giờ chưa?" Aoi hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi biển.
Takuma nhấp ngụm trà, ánh mắt anh theo dõi những con sóng vỗ về bờ.
"Chưa từng. Đây là lần đầu tiên anh ra khỏi Nhật xa như vậy. Trước giờ anh chỉ quanh quẩn ở Hiroshima. Công việc văn phòng của anh không cho phép đi xa."
"Vậy tại sao lần này lại đi?"Cô hỏi, ánh mắt hiếu kỳ.
Takuma ngập ngừng một chút, rồi đáp thật lòng:
"Anh… cần nghỉ ngơi một thời gian. Chỗ làm có vài thay đổi lớn, và anh nghĩ nếu không ra ngoài, mình sẽ mắc kẹt mãi ở cái vòng lặp ấy."
Aoi gật đầu, nét mặt trở nên dịu dàng hơn.
"Em cũng giống vậy. Tokyo ồn ào quá, không có khoảng trống để thở. Em đi vì muốn thấy lại bầu trời rộng, muốn được nghe sóng vỗ thật sự."
Takuma quay sang nhìn cô. Dưới ánh sáng mờ nhạt của tối, khuôn mặt Aoi trở nên mềm mại hơn, mái tóc cô bị gió biển thổi bay nhẹ, tạo nên một vẻ đẹp tự nhiên mà Takuma chưa bao giờ chú ý đến trước đây.
"Vậy chúng ta gặp nhau đúng lúc rồi."
Aoi bật cười, nhẹ nhàng.
"Anh nói như thể đây là định mệnh."
"Không hẳn. Nhưng là một điều may mắn." Takuma đáp lại, nụ cười của anh nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.
Cả hai người thưởng thức bữa tối tại một quán ăn địa phương gần khu chợ ven biển, nơi đèn lồng đỏ được treo cao và khẽ lay động trong gió biển đêm.
Không gian nơi đây không sang trọng, chỉ có vài chiếc bàn gỗ đơn sơ, nhưng hương thơm từ món cá hấp xì dầu và đậu hũ chiên giòn làm không khí thêm ấm áp và thân mật.
"Em từng ăn món cá kiểu Phúc Kiến chưa?" Takuma hỏi khi chủ quán dọn ra một mâm thức ăn nóng hổi.
"Chưa, nhưng nghe mùi là biết ngon rồi." Aoi cười, đưa đũa gắp một miếng nhỏ. Cô nhai chậm, rồi bất giác gật gù. "Ngon thật! Hương gừng và rượu gạo hòa vào nhau vừa phải. Ở Tokyo chắc không dễ tìm được món như vậy."
Takuma gắp một miếng, thử rồi gật đầu.
"Anh thường ăn đơn giản. Cơm trắng, canh miso, trứng chiên. Món này làm anh nhớ những dịp gia đình tụ họp cuối năm."
Aoi đặt đũa xuống, tựa cằm lên tay, nhìn Takuma.
"Anh sống một mình sao?"
"Ừ. Ba mẹ anh mất sớm. Anh ở cùng ông bà cho đến khi họ già yếu rồi q·ua đ·ời. Giờ thì một mình."
Aoi hơi nghiêng đầu, ánh mắt trầm xuống.
"Em xin lỗi… Em không biết."
Takuma lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ.
"Không sao. Chuyện cũng đã lâu rồi. Anh quen với việc sống một mình."
Một khoảng lặng thoáng qua, rồi Aoi cất lời, khẽ nói:
"Thật ra, em cũng có lúc thấy mình cô đơn. Dù sống giữa hàng triệu người ở Tokyo."
Takuma ngẩng lên, ánh mắt dịu lại.
"Nhưng ít ra, bây giờ… em không cô đơn."
Aoi nhìn anh, rồi khẽ cười.
"Vì có anh à?"
Takuma không đáp, nhưng ánh mắt anh lặng lẽ trả lời thay.
Sau bữa tối, họ đi dọc theo bãi biển, những hạt cát dưới chân đã nguội đi sau một ngày nắng ấm, mịn màng như tơ lụa.
Biển đêm không tối hoàn toàn ánh trăng non lấp lánh như một vệt sơn bạc kéo dài trên mặt nước.
Xa xa, vài chiếc thuyền câu của ngư dân vẫn lênh đênh, đèn dầu lập lòe như những vì sao trên nền trời tối.
Aoi bước chậm, tay ôm nhẹ chiếc túi vải, mái tóc cô bị gió biển thổi bay về một phía, khiến Takuma bất giác ngoảnh nhìn.
"Trời đêm nay yên tĩnh ghê."
"Ừ." Takuma gật đầu "Anh thấy lòng mình cũng yên tĩnh."
Ánh mắt của Takuma và Aoi lướt qua nhau trong ánh trăng, dường như không cần lời nói, họ đã hiểu rằng giữa họ có một sự kết nối mà không từ ngữ nào có thể diễn tả hết.
Takuma và Aoi đi dọc theo bãi biển, bước chân của họ nhẹ nhàng, hòa vào nhịp sóng vỗ về bờ. Gió đêm làm tóc Aoi bay nhẹ, tạo thành những sợi tơ mềm mại như làn sóng của biển.
Ánh trăng mờ ảo chiếu sáng khuôn mặt cô, tạo nên một vẻ đẹp mơ màng, huyền bí mà Takuma chưa từng nhận thấy trước đây.
Anh cảm thấy có một sự thay đổi trong tâm trí mình, như thể bầu không khí xung quanh đang chuyển động theo một cách kỳ lạ, lạ lẫm nhưng cũng đầy cuốn hút.
Cả hai không nói nhiều, nhưng cảm giác gần gũi và thân thuộc giữa họ ngày càng mạnh mẽ. Đó không phải là sự im lặng lạnh lẽo, mà là một sự tĩnh lặng ấm áp, nơi mỗi người đều cảm nhận được sự hiện diện của đối phương mà không cần nói ra.
Takuma thoáng nhìn Aoi, rồi lại nhìn về phía biển. Ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, tạo thành những vệt sáng bạc lung linh, như một dải băng mỏng, thanh thoát.
Anh nghĩ về những gì đã xảy ra trong suốt những ngày qua. Họ gặp nhau trong một hoàn cảnh thật sự bất ngờ, nhưng lại dường như rất hợp nhau. Takuma cảm nhận được một sự liên kết nào đó giữa họ, một sự kết nối không thể lý giải bằng lời nói.
"Anh cảm thấy như thế nào về chuyến đi này?" Aoi đột ngột cất lời, giọng cô nhẹ nhàng, như thể đang chờ đợi một sự chia sẻ.
Takuma hơi ngạc nhiên, nhưng rồi anh mỉm cười, trả lời:
"Anh cảm thấy đây là một cơ hội tốt để thoát khỏi những bộn bề của công việc. Và… để làm quen với những cảm giác mới lạ. Anh chưa bao giờ có nhiều thời gian dành cho bản thân như thế này."
Aoi gật đầu, rồi nhìn về phía bầu trời tối thẫm.
"Em cũng vậy. Chúng ta đều cần thời gian để hít thở, để tự tìm lại mình sau những gì đã trải qua." Cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Tokyo luôn ồn ào, náo nhiệt, nhưng đôi khi em cảm thấy mình bị lạc lõng giữa đám đông."
Takuma im lặng lắng nghe, cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của Aoi. Anh hiểu cảm giác đó.
Tokyo, dù là một thành phố sôi động và hiện đại, đôi khi lại có thể khiến người ta cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Mọi người vội vã, cuốn theo những lo toan trong cuộc sống, và trong dòng chảy ấy, chẳng ai thật sự dừng lại để nhìn nhau.
"Đôi khi," Takuma bắt đầu, giọng anh trầm xuống, "chúng ta cần phải dừng lại một chút, nhìn lại những gì mình đã bỏ qua trong cuộc sống."
Aoi quay sang nhìn anh, đôi mắt cô ánh lên một sự hiểu biết sâu sắc.
"Anh nói đúng. Có những lúc em cũng nghĩ rằng mình cần phải tìm lại chính mình. Nhưng… đôi khi lại sợ rằng mình sẽ không tìm thấy đường về."
Takuma nhìn cô một lúc lâu, cảm nhận được sự mỏng manh trong những lời cô vừa nói. Anh hiểu rằng Aoi không chỉ đang nói về một cuộc sống bận rộn, mà còn là về cảm giác bị lạc lối trong chính bản thân mình.
"Em không bao giờ đơn độc," Takuma nói khẽ, ánh mắt anh sâu thẳm và chân thành. "Và em sẽ tìm thấy đường về. Chỉ cần em mở lòng ra và cho phép mình tìm kiếm."
Aoi không đáp lại ngay lập tức, chỉ im lặng đi bên cạnh Takuma, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay anh như một cách để cảm nhận sự hiện diện của người kia.
Takuma khẽ quay đầu nhìn Aoi. Cô đang chăm chú nhìn vào mặt biển, đôi mắt lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm. Cảm giác gần gũi giữa họ đã dần biến thành một sự gắn bó vô hình, một mối quan hệ mà anh không thể giải thích bằng lời, nhưng lại cảm thấy rất thật.
Mỗi lần nhìn vào Aoi, anh cảm thấy như thể cô là một phần không thể thiếu trong thế giới của mình, dù cho họ chỉ mới gặp nhau chưa lâu.
"Anh chưa bao giờ nghĩ mình lại cảm thấy bình yên như thế này," Takuma thốt lên, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành. "Cảm giác như tất cả mọi thứ xung quanh đều lắng lại, chỉ còn lại chúng ta và biển, giống như chúng ta là một phần của thế giới này."
Aoi quay sang nhìn anh, và trong ánh mắt ấy, Takuma nhận ra một điều. Cô cũng đang cảm nhận điều gì đó tương tự, một sự gần gũi, một sự kết nối không thể diễn tả bằng lời. Aoi mỉm cười nhẹ nhàng, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt cô, khiến cô trở nên dịu dàng và đẹp hơn bao giờ hết.
"Em cũng vậy," Aoi thì thầm, đôi môi cô hơi mím lại, nhưng trong giọng nói của cô có một sự ấm áp mà Takuma không thể bỏ qua. "Chúng ta đều có những lúc cảm thấy lạc lõng, nhưng khi ở bên anh, em cảm thấy như mình tìm được một nơi để thuộc về."
Takuma cảm thấy một cơn sóng lạ len lỏi trong lòng mình. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai đó khiến anh cảm nhận được sự bình yên đến như vậy.
Trái tim anh đập nhanh hơn, và dù không muốn thừa nhận, nhưng anh biết rằng mình đang bắt đầu cảm thấy một điều gì đó đặc biệt dành cho Aoi. Cảm giác đó thật nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ mạnh mẽ để khiến anh không thể bỏ qua.
"Anh…" Takuma bắt đầu nói, nhưng không biết phải tiếp tục thế nào. Anh muốn nói với Aoi rằng cô là một phần quan trọng trong cuộc sống của anh, nhưng lại sợ những lời nói ấy sẽ làm thay đổi mọi thứ giữa họ.
Aoi cảm nhận được sự do dự trong giọng nói của anh. Cô quay sang anh, đôi mắt đầy sự dịu dàng, và nắm lấy tay anh. Một sự im lặng dài xuất hiện giữa họ, nhưng lần này không còn cảm giác nặng nề hay lạ lẫm.
Thay vào đó, là một sự ấm áp, như thể tất cả mọi thứ giữa họ đều đã được hiểu và cảm nhận sâu sắc.
"Takuma, em không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng lúc này, em chỉ muốn sống trọn vẹn với những cảm xúc của mình," Aoi nói, giọng cô như vẽ nên một bức tranh đầy màu sắc về cảm giác hạnh phúc giản đơn, nhưng đầy sâu sắc. "Chúng ta có thể không biết rõ điều gì sẽ đến, nhưng em muốn ở đây, với anh."
Takuma cảm thấy tim mình như ngừng đập trong giây lát. Anh không thể nói gì, chỉ im lặng nhìn vào Aoi, đôi mắt anh không giấu được sự xúc động.
Khi họ bước vào một con đường mòn nhỏ dẫn ra khỏi bãi biển, trong không khí mát mẻ của buổi tối. Mặc dù mới chỉ gặp nhau hôm nay, Takuma không thể phủ nhận cảm giác thân quen khi ở bên Aoi. Mọi thứ giữa họ dường như rất tự nhiên, như thể đã quen biết từ lâu.
Một làn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo mùi biển mặn mà và tiếng lá xào xạc bên lối mòn. Takuma liếc nhìn Aoi, rồi chậm rãi lên tiếng:
"Aoi... anh biết là hơi đường đột, nhưng..." anh ngập ngừng một chút "em đã có bạn trai chưa?"
Aoi quay sang nhìn anh, ánh mắt hơi ngạc nhiên rồi dịu lại. "Chưa," cô đáp, giọng nhẹ như tiếng gió. "Em từng hẹn hò, nhưng đã kết thúc từ khá lâu rồi. Còn anh?"
Takuma khẽ lắc đầu, môi anh hơi cong lên. "Anh cũng chưa có ai cả. Anh nghĩ... có lẽ anh vẫn đang chờ một điều gì đó đủ đặc biệt."
Aoi mỉm cười. "Vậy có lẽ hôm nay là một điều gì đó đặc biệt rồi, phải không?"
Takuma dừng bước, ánh mắt anh dừng lại nơi gương mặt cô dưới ánh trăng dịu dàng. "Aoi," anh nói, giọng anh dịu dàng nhưng đầy chân thành. "Anh biết chúng ta mới chỉ gặp nhau, nhưng... em rất đặc biệt. Anh cảm thấy mọi thứ khác biệt khi ở bên em. Anh... thích em, Aoi."
Aoi đứng yên một lúc, rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Em cũng cảm nhận được điều gì đó đặc biệt từ anh. Em không chắc đó là tình yêu, nhưng em muốn thử tìm hiểu."
Takuma cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Anh không cần lời hứa ngay lúc này, chỉ cần sự chân thành của cô. Họ đứng đó, bên nhau, trong khoảnh khắc đầy hứa hẹn.
Dù chưa biết chắc chắn về tương lai, nhưng anh cảm thấy một niềm hy vọng nhỏ nhoi dâng lên. Anh không cần phải vội vàng, không cần phải tìm kiếm gì khác ngoài những khoảnh khắc này bên cạnh Aoi.
"Takuma, em không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng lúc này, em chỉ muốn sống trọn vẹn với những cảm xúc của mình," Aoi nói, giọng cô như vẽ nên một bức tranh đầy màu sắc về cảm giác hạnh phúc giản đơn, nhưng đầy sâu sắc. "Chúng ta có thể không biết rõ điều gì sẽ đến, nhưng em muốn ở đây, với anh."
Takuma cảm thấy tim mình như ngừng đập trong giây lát. Anh không thể nói gì, chỉ im lặng nhìn vào Aoi, đôi mắt anh không giấu được sự xúc động.
Takuma không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn vào đôi mắt Aoi đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng dưới ánh trăng bạc đang lấp lánh phản chiếu trên mặt biển tĩnh lặng.
Mọi thứ xung quanh dường như lắng xuống, chỉ còn lại tiếng sóng rì rào đều đặn và những cơn gió đêm mát lạnh lướt nhẹ qua những tán cây ven đường mòn.
"Aoi…" giọng anh khẽ, như làn gió lướt qua tai. "Anh… có thể ôm em một chút không?"
Aoi ngước nhìn anh, đôi mắt mở to một thoáng rồi mềm lại. Cô không trả lời ngay, chỉ nhìn anh thật sâu như đang đọc vị cảm xúc trong tim mình. Và rồi, cô khẽ gật đầu. Một nụ cười nhẹ nở trên môi, và đôi má cô ửng hồng trong ánh trăng mờ ảo.
Cô bước lại gần, và Takuma nhẹ nhàng mở vòng tay ra. Họ ôm nhau, không cần một lời giải thích, không cần một lý do. Cái ôm ấy không vội vã, không ràng buộc nó chỉ đơn giản là hai con người vừa gặp nhau, nhưng lại tìm được sự bình yên hiếm có khi ở bên nhau.
Aoi tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim trầm ổn của Takuma một nhịp đập như thể đang gọi tên cô giữa khoảng lặng của đêm. Anh cũng lặng lẽ nhắm mắt, siết cô thật khẽ, như thể sợ chỉ cần lơi tay là khoảnh khắc này sẽ tan biến.
Họ cứ đứng đó, dưới vòm trời phủ đầy sao, trong cái ôm dịu dàng kéo dài qua những giây phút không tên. Không gian ấy không cần bất kỳ lời nói nào, vì mọi cảm xúc đều đã được trao bằng ánh nhìn, bằng hơi ấm, bằng sự hiện diện.
Một lúc sau, Aoi khẽ ngẩng lên, nhìn anh.
"Takuma," cô thì thầm, "Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai... nhưng nếu có thể, em muốn được tiếp tục đi cùng anh ít nhất là từ khoảnh khắc này trở đi."
Takuma mỉm cười, dịu dàng đặt một tay lên mái tóc cô.
"Anh cũng vậy, Aoi. Anh không hứa gì cả, nhưng anh muốn bên em một cách chân thành và chậm rãi. Từng ngày một."
Họ rời khỏi cái ôm, tay vẫn nắm lấy tay, cùng bước đi chậm rãi trên con đường mòn trở về. Ánh trăng tiếp tục dõi theo bước chân họ, nhuộm cả bầu trời bằng thứ ánh sáng dịu nhẹ như chính cảm xúc họ đang mang.
Đêm đó, tuy đơn giản, nhưng lại trở thành khởi đầu của một điều gì đó đẹp đẽ một mối liên kết không tên, nảy nở giữa hai tâm hồn vừa mới chạm nhau.
Và rồi, năm năm sau buổi chiều dịu dàng nơi bãi biển ấy, Takuma và Aoi chính thức trở thành vợ chồng. Họ sống trong một ngôi nhà nhỏ tràn ngập tiếng cười ở ngoại ô Hiroshima, nơi có khu vườn đầy hoa lavender mà Aoi yêu thích.
Họ có với nhau hai đứa trẻ một bé trai tên Ren, tinh nghịch và lanh lợi như cha, và một bé gái tên Hana, dịu dàng và sáng dạ như mẹ.
Dù công việc bận rộn, Takuma với vị trí quản lý kỹ thuật tại một công ty kỹ thuật, và Aoi một nhà thiết kế nội thất đang dần được nhiều người biết đến họ luôn dành thời gian cho gia đình vào mỗi cuối tuần.
Tối nào cũng vậy, khi lũ trẻ đã ngủ say, họ ngồi bên nhau nơi hiên nhà, dưới ánh đèn vàng ấm áp.
“Em nhớ cái hôm đầu tiên không?” Takuma mỉm cười, đặt tay lên vai vợ.
Aoi dựa vào anh, ánh mắt mơ màng. “Khi anh hỏi em có bạn trai chưa à?”
“Ừ. Anh đã liều thật đấy.”
“Và em để anh ôm, dù mới chỉ gặp nhau vài tiếng.” Aoi cười nhẹ, tay đan chặt lấy tay anh.
Khoảnh khắc ấy, họ biết dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa, thì cảm xúc của ngày đầu tiên đó… vẫn luôn còn mãi.