Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 125: Chương 125

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 125: Chương 125


Trong tay cầm một túi hạt dẻ, Ngu Ấu Ninh chầm chậm nhấc váy, hướng về tước thất.

Nàng lắp bắp: “Chàng, chàng…”

Ngoài xe ngựa liễn lớn, lần lượt truyền đến âm thanh tạ ơn như dời non lấp biển, đinh tai nhức óc.


Mành xe thêu hoa văn hoàng long màu vàng sáng chậm rãi hạ xuống, ngăn cách ánh sáng bên ngoài.

Ngu Ấu Ninh mím môi đỏ, như để phản bác lời vu khống của Thẩm Kinh Châu.

Chiếc thuyền hoa với rường cột chạm trổ, gấm vóc ngập tràn, châu báu tranh nhau tỏa sáng, hương thụy lân từ đỉnh lư lan tỏa.

Lên tiếng trống làm hăng hái tinh thần, Ngu Ấu Ninh siết một tay thành quyền, một tay nắm lấy ngón tay nhỏ của Thẩm Kinh Châu, thấp thỏm bước xuống kiệu liễn.

Chiếc khăn trong tay nắm chặt lại thành một cục, Ngu Ấu Ninh ngẩng gương mặt với đôi má lúm đồng tiền lên, hàng mi dài đậm rõ nét.

Đôi mắt tròn xoe của nàng vì tức giận mà càng tròn hơn.

Một đường đi đi dừng dừng.

Hai tay trống rỗng, Ngu Ấu Ninh không hiểu gì cả.

Tứ chi như bị đông cứng, Ngu Ấu Ninh không dám cử động, thẳng lưng ngồi trên ghế mềm gấm xanh.

“Điện hạ đây là… Qua cầu rút ván?”

Mỗi bước mỗi xa (đọc tại Qidian-VP.com)

Giữa đường còn đổi sang đường thủy.

… Căn bệnh gì?

Hiếm khi được ra khỏi cung, Ngu Ấu Ninh thấy mọi thứ đều mới mẻ và thú vị.

Khóe môi Thẩm Kinh Châu vương ý cười, ánh mắt như có như không lướt qua ngón tay Ngu Ấu Ninh vừa buông ra.

Các cung nhân cầm bát hương, quỳ gối trước ngựa lớn, chỉ có một bóng dáng yểu điệu lướt qua.

Văn võ bá quan quỳ rạp trên đất đông nghìn nghịt, liếc mắt nhìn nhau, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Nàng không nghe thấy âm thanh của Thẩm Kinh Châu, chỉ mơ hồ nghe thấy Lưu Lận trầm giọng nói.

Bỗng có tiếng cười bên tai, Thẩm Kinh Châu mỉm cười, vẻ mặt bình thản.

Trước tước thất không thấy cung nhân đứng hầu, Ngu Ấu Ninh đến gần cửa, bỗng nghe thấy âm thanh Lưu Lận từ bên trong truyền ra.

“Căn bệnh này không thể gấp, vẫn phải chậm rãi điều dưỡng.”

Đôi giày thêu hoa văn bảo tương giẫm lên ánh nắng ban ngày, Ngu Ấu Ninh sợ hãi, chậm rãi vượt qua hàng trăm cung nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọng nói mềm mại như mật ngọt, đỏ hồng dần dần lan tỏa trên má Ngu Ấu Ninh, như tầng tầng sóng gợn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng đột ngột giơ tay, nắm chặt cổ tay Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh hừ một tiếng, khiêu khích nhìn về phía Thẩm Kinh Châu.

Mắt nhìn thẳng về phía trước.

Khói nhẹ lượn lờ dâng lên, cò trắng giang rộng đôi cánh, vỗ cánh bay cao.

Mười ngón tay đan chặt, lòng bàn tay chạm vào nhau.

Ngu Ấu Ninh thả nhẹ tay chân, lén áp tai vào cửa gỗ.

Nhiệt độ từ đầu ngón tay lan tỏa, như ngọn lửa nhỏ, lan tới tai Ngu Ấu Ninh.

Đa Phúc lại một tiếng lanh lảnh “Khởi”—

Trước cửa sổ có biều mỹ nhân Nhữ Diêu chứa vài cành quế nở muộn, hương hoa nhàn nhạt tràn ngập.

Ánh nắng đầy đất, ánh sáng huyền ảo như hương rượu say lòng, thơm ngát ngào ngạt.

Dưới đất trải thảm da sói mềm mại thoải mái, góc phòng có lồng xông bách hợp bằng vàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông ta chắp tay, kính cẩn: “Bệ hạ tối qua có còn đau đầu hay không?”

Ngay cả những chú sẻ bay xẹt qua không trung qua, Ngu Ấu Ninh cũng có thể nhìn chằm chằm cả buổi.

Cuối thu đầu đông, thời tiết dần trở lạnh.

Ngu Ấu Ninh im lặng thở phào.

Thẩm Kinh Châu quay trở ngược nắm lấy tay Ngu Ấu Ninh.

Chương 125: Chương 125

Tổ tông nào?

Bước lên ghế lên kiệu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặt đất lặng ngắt như tờ, thiên uy sâm nghiêm, không ai dám cả gan ngẩng đầu, lặng lẽ dò xét Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu với dáng cao thẳng như hạc, bóng dáng thanh thoát như trúc xanh, hắn cười.

Tổ tông?

Gió lạnh từ bờ sông đột nhiên thổi tới, mát rượi xuyên màn.

Ngu Ấu Ninh lại bắt đầu công việc cũ, lén lút dùng lồng xông làm lò nướng.

Chim chóc về tổ, núi rừng yên tĩnh.

Nàng ung dung thản nhiên, chậm rãi buông tay ra.

Không biết tại sao, nàng cảm thấy lộ trình trở về cung dường như chậm hơn lúc đi.

“Còn chưa xuống sao?”

Ngu Ấu Ninh thốt lên: “Không phải!”

Dựa vào cầu thang bước lên, gió sông thổi qua, tràn vào cửa sổ.

Dư quang nhìn thấy mình vẫn nắm tay Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh nhìn tay mình, rồi lại nhìn Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh cứng đờ cả người, theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Kinh Châu, thân hình nhỏ xinh gầy yếu áp sát vào Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh mở to đôi mắt, không thể tin nổi nhìn Thẩm Kinh Châu ở gần bên.

Đầu óc rối bời, hỗn loạn như một quả cầu bông không có trật tự.

Nước sông gợn sóng dập dềnh, lăn tăn vỗ về.

Ai là tổ tông của Thẩm Kinh Châu?

Nàng không dám ngẩng đầu, hơi thở cũng rất nhẹ, sợ rằng mọi người bên ngoài xe ngựa liễn phát hiện ra điều gì đó.

Thẩm Kinh Châu nhếch khóe môi, không biến sắc thoát khỏi sự kìm kẹp của Ngu Ấu Ninh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 125: Chương 125