Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Nhu Đoàn Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 129: Chương 129
Giọng điệu hắn bình tĩnh, trái ngược một trời một vực với tiếng khóc lóc thảm thiết của nam tử lúc nãy.
Thẩm Kinh Châu cười nhạt: “Ngu Ấu Ninh, nàng nghĩ ta ngu xuẩn giống hắn hay sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Dưới mái hiên bị mưa thu xối ướt, một người quấn áo lông cáo, nơm nớp lo sợ từ trong góc bước ra.
Cung nhân cúi người tiến vào, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ khoang thuyền, rồi đốt huân hương.
Ám vệ từ bóng tối nhảy ra, lôi người ra ngoài.
“Trẫm nghe nói ở đáy sâu trong sông Hoài có một con cá sấu khổng lồ, dài ước chừng ba trượng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng chưa từng gặp qua người nhà của Thẩm Kinh Châu, còn tưởng rằng Thẩm Kinh Châu cũng như mình, cô đơn một mình.
Nam tử như gặp phải kẻ thù, hoảng sợ như thấy quỷ: “Ngươi không thể… Là phụ thân ta cứu ngươi, Thẩm Kinh Châu, ta là huynh trưởng của ngươi, ngươi không thể…”
Ngu Ấu Ninh từng bước theo sát bên người Thẩm Kinh Châu, nàng ôm lấy cánh tay hắn, cùng chia sẻ một chiếc ô.
“Không sao đâu, sau này đợi khi chúng ta thành thân rồi, bệ hạ sẽ không còn là người cô đơn nữa.”
Chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ trong thời loạn thế mà thôi, thân thế tự nhiên không quan trọng, không thể truy cứu.
Thẩm Kinh Châu lành lạnh đáp: “Không phải.”
Hắn chỉ là một thanh đao sắc bén dùng để báo thù rửa hận cho Thẩm phụ. Rồi sau đó, chính Thẩm Kinh Châu đã tự mình hướng lưỡi đao sắc bén về phía Thẩm phụ.
Mùi m.á.u tanh dần nhạt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Kinh Châu thong thả: “Không biết.”
Ngu Ấu Ninh lắc đầu như trống bỏi, nàng cúi đầu bộ dạng phục tùng, bụng đầy u phiền: “Ta chỉ sợ bệ hạ không tin ta, nghĩ rằng ta đang giả vờ.”
Nàng cũng sẽ không còn là cô hồn dã quỷ, mà sẽ là một quỷ nhát gan có người nhà.
“Ngươi, ngươi cái kẻ điên, sói mắt trắng vô ơn bội nghĩa, phụ thân ta lúc trước không nên cứu ngươi…”
Thẩm Kinh Châu ngẩn ra: “Điện hạ nghe lén nửa ngày, chỉ nghe được cái này thôi sao?”
Hắn cho tới tận bây giờ, không phải là người lương thiện.
Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên đưa tay nắm lấy Thẩm Kinh Châu, răng trắng như ngọc, Ngu Ấu Ninh cắn đôi môi đỏ.
Chương 129: Chương 129
Thẩm Kinh Châu nhướng mày, thản nhiên đáp: “Thật.”
Đôi con ngươi của Thẩm Kinh Châu tối đen thâm trầm, nhìn thật lâu vào Ngu Ấu Ninh.
Ngu Ấu Ninh nói thật, nàng giương mắt, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Thẩm Kinh Châu.
Mày ngài nhíu lại, Ngu Ấu Ninh nghi hoặc hỏi: “Người đó, là huynh trưởng của bệ hạ sao?”
Giọng nói của nam tử ngày càng xa, trên đất chỉ còn lại hai vết máu.
Một lúc sau, hắn bật ra một nụ cười: “Thôi.”
Ngu Ấu Ninh trù trừ: “Vậy người nhà của bệ hạ đâu?”
Nói xong, Thẩm Kinh Châu quay người bước vào bóng đêm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngu Ấu Ninh quay đầu nhìn về hướng nam tử rời đi, trong lòng dậy lên vô số nghi ngờ.
Dù là quỷ nhát gan, cũng biết hai chữ “đứa ngốc” không phải là từ hay.
Thẩm Kinh Châu chắp một tay lưng, giọng nói mang theo vẻ lười nhác quý khí.
Ngu Ấu Ninh ngơ ngác: “… Chuyện gì?”
Ngàn lời vạn ý trào lên tận bờ môi, cuối cùng chỉ còn lại một câu: “Hắn chửi ta là đứa ngốc!”
“Hắn nói thứ đó, ta chưa từng thấy ở lãnh cung.”
“Không, không chỉ vậy.”
Ngu Ấu Ninh chớp mắt: “Vừa rồi hắn nói bệ hạ không phải họ Thẩm, chuyện này… có thật không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mỗi bước mỗi xa
Ngu Ấu Ninh bất an trong lòng, “Những gì hắn nói, đều là giả phải không?”
Nam tử lúc nãy toàn thân đầy m.á.u bẩn, Ngu Ấu Ninh dũng cảm liếc nhìn một cái, chỉ cảm thấy người đó kém Thẩm Kinh Châu thật xa, ngay cả một ngón tay của Thẩm Kinh Châu cũng không bằng.
Ngu Ấu Ninh do dự, run rẩy giương mắt, “Bệ hạ chắc chắn không phải vì thứ đó mà thành thân với ta đấy chứ?”
“Đưa Thẩm công tử đi qua đó đi.”
“Điện hạ nhìn còn chưa đủ sao?”
Ngu Ấu Ninh không còn là quỷ nhát gan sợ phiền phức như lúc trước, thậm chí dám hỏi Thẩm Kinh Châu những câu như vậy.
Máu tươi từ n.g.ự.c phun ra ngày càng nhiều, nam tử chỉ còn hơi thở mỏng manh.
Ngày trước còn nhỏ, không hiểu sao Thẩm phụ luôn thiên vị huynh trưởng. Sau này hắn mới biết, hóa ra từ đầu đến cuối, hắn không phải là người của Thẩm gia.
Ngu Ấu Ninh nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không hiểu.
Thẩm Kinh Châu nhếch môi: “Điện hạ trông không giống người có năng lực đó.”
Câu này nghe có vẻ kỳ quái, như đang khen Ngu Ấu Ninh, nhưng lại không phải.
Mặt Thẩm Kinh Châu không biểu cảm, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, thờ ơ nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.