Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 154: Chương 154

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 154: Chương 154


Ngu Ấu Ninh hai má phiếm hồng, nhưng vẫn nghe lời đứng dậy chào từ biệt với Triệu Nhị.

Lê Lê cuộn mình trong tay Ngu Ấu Ninh, khẽ "meo" một tiếng, quay đầu vung vẩy bàn chân mềm mại về phía Triệu Nhị giễu võ dương goai.

Nếu có tỳ nữ đi ngang qua, vô tình làm ồn đến Lê Lê đang nghỉ ngơi, còn có thể thu hoạch được một cái trợn trắng mắt.

Lê Lê từ lòng Ngu Ấu Ninh nhảy xuống, cái đuôi lông xù bóng bẩy, dựng thẳng lên, lắc lư trong không trung.

Triệu Nhị đẩy cửa vào, mặt mày rạng rỡ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng lại ôm Lê Lê, ôm vào trong n.g.ự.c vỗ về: "Chỉ cần đừng làm Lê Lê sợ là được."

Triệu Nhị nắm khăn lụa, hạ giọng lại gần sát Ngu Ấu Ninh, cười trêu chọc.

Hộ giáp khắc kim lăng khảm ngọc bích được gở xuống đặt sang một bên, Ngu Ấu Ninh ôm một đống "thảm" lông xù trong tay.

"Nhóc nào là mèo đẹp nhất thế gian vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Triệu Nhị nói luyên thuyên, giữa chừng bỗng thấy bóng dáng tỳ nữ đi nhanh dưới hiên.

Triệu Nhị không dám trêu chọc Thẩm Kinh Châu, chỉ dám nói về Đa Phúc.

"Nương nương đừng trêu nó nữa, nếu làm hỏng dây bình an của nương nương thì không hay đâu."

"Đa Phúc công công vừa phái người đến, nói bên ngoài đang mưa, sợ nương nương không mang ô, đặc biệt sai người mang đến."

Triệu Nhị cười nói: "Hôm kia ta vừa nhìn thấy đại nương tử ban đầu của ông ta, hiện giờ sắc mặt tốt đến lạ, như hai người khác nhau."

Nàng ta cúi người thi lễ với Ngu Ấu Ninh, khóe miệng không ngừng nở nụ cười.

Xuân hàn se lạnh, mưa bụi lất phất như sợi râu rồng không thể đứt, trong trẻo nhưng thấu lạnh xuyên qua màn trướng.

Câu nói chưa dứt, Ngu Ấu Ninh vội vàng ngừng lại, khẩn cấp "cướp dây miệng mèo" từ trong miệng Lê Lê.

Đôi mắt nàng cười như trăng khuyết.

Ngu Ấu Ninh mặc bộ váy gấm xanh thêu hoa quế, tóc dài đen nhánh búi thành kiểu vân kế, đầu đội đầy châu ngọc.

Lê Lê từ khi sinh con cách đây hai năm, càng ngày càng lười biếng, thường nằm phơi bụng dưới mái hiên.

Ngu Ấu Ninh vội vàng lấy dây bình an giấu vào tay áo, sợ Lê Lê không cẩn thận bị nghẹn.

Ngu Ấu Ninh mím môi cười, không để tâm: "Chỉ là một chiếc bình thôi, vỡ thì vỡ, có gì quan trọng?"

Nàng nói lời nhỏ nhẹ dịu dàng, đôi mắt cong cong, dịu dàng dỗ dành vật nhỏ trong tay.

Ngu Ấu Ninh hiểu ý, nhìn về phía tỳ nữ, lập tức có người mang cá khô tiến lên.

"Nương nương mau về đi, nếu muộn thêm chút nữa, e rằng bệ hạ sẽ phải tự ra cung đón người."

Lê Lê kêu lên liên hồi, lại dùng cái đầu nhỏ cọ cọ vào lòng bàn tay Ngu Ấu Ninh, như tìm kiếm chỗ dựa.

Móng tay trơn mượt bóng lóng không dính chút màu sơn móng, Ngu Ấu Ninh dùng ngón tay trêu đùa Lê Lê.

Qua cửa sổ, một tiếng cười khẽ truyền đến tai Ngu Ấu Ninh.

Hôm sau tỉnh dậy, Ngu Ấu Ninh nghe tin quan viên đó bị giáng chức, một mình bị lưu đày ra biên quan làm khổ dịch.

Chương 154: Chương 154

Dứt lời, Triệu Nhị lại thở dài.

"Nương nương, tiểu thư, có người từ trong cung đến."

Giữa tóc cài một chiếc trâm bạc mạ vàng hình đôi phượng, lấp lánh rực rỡ, vàng ngọc tranh nhau phát sáng.

Nàng giờ đây không còn sợ người lạ như trước, các tiểu nương tử ở kinh thành cũng quen biết nhau kha khá, thi thoảng Triệu Nhị cũng nói với nàng vài chuyện khuê trung riêng tư.

Trong lòng Ngu Ấu Ninh mềm nhũn, nắm lấy bàn chân tròn trịa của Lê Lê, nghiêm túc hứa hẹn.

Triệu Nhị dở khóc dở cười cười, cố tình làm mặt nghiêm: "Hôm nay không còn cá khô cho mi nữa."

"Ôi, thì ra là Lê Lê của chúng ta."

Hạt châu phúc lộc được buộc giữa dây bình an, tròn trịa như hạt sen.

Ví dụ như gần đây ở kinh thành có loại phấn son nào thịnh hành, hay là lão gia của phủ nào đó vì đi thuyền hoa một chuyến, sau khi về phủ đã bị phu nhân đánh một trận.

Ngu Ấu Ninh nghe xong tức giận bất bình, sau khi về cung đã cùng Thẩm Kinh Châu chửi rủa đối phương hơn nửa đêm.

"Nương nương đừng nuông chiều nó nữa, trước đây Lê Lê ở trong cung đã làm hỏng chiếc bình hoa men ngọc Long Tuyền, sau ta lại nghe phụ thân ta nói, chiếc bình đó quý giá lắm, là cống phẩm của Cảnh Lâm đưa tới." (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ chớp mắt đã một năm nữa là xuân sang.

Rèm dày được kéo lên, tỳ nữ cười tươi, khuôn mặt như hoa đào trong vườn.

"Có gì đâu, chẳng phải là..."

Mèo Ba Tư với đôi mắt khác màu đẹp đến nghẹn lời, mỗi khi Ngu Ấu Ninh đến Triệu phủ, đều nhìn Lê Lê chăm chú cả nửa ngày.

Triệu Nhị buồn cười, "Phụt" một tiếng, ôm bụng cười to.

"Đáng tiếc người tốt như vậy, trước đây lại gả cho một s·ú·c sinh như vậy, thấy được sự bất công của thế đạo này đối với nữ tử, may mà giờ đây đã chuyển biến."

"Đa Phúc công công cũng thật là, chẳng lẽ Triệu phủ của bọn ta ngay cả một cái ô cũng không có, còn phải sai người đến."

"Nói bậy bạ gì đó."

Ngu Ấu Ninh tự nói tự nghe, trong lòng thích thú.

Mỗi bước mỗi xa (đọc tại Qidian-VP.com)

Quấn quýt đảo quanh bên người Ngu Ấu Ninh.

Trước đây còn có quan viên sủng thê diệt thiếp, vung tay đánh đập chính phòng, ngay cả đích tử đích nữ trong nhà cũng bị ông ta đánh đập.

"Sẽ có mà sẽ có mà, một lát nữa ta sẽ bảo người mang đến cho Lê Lê một thùng cá khô."

Đông qua xuân đến, liễu tơ yếu sức rủ vàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tỳ nữ mang đến món mứt trám thịnh hành ở kinh thành, Ngu Ấu Ninh khoác tay, lại nói chuyện phiếm với Triệu Nhị.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 154: Chương 154