Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Nhu Đoàn Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 84: Chương 84
Thân thể của nàng vẫn khỏe mạnh, không bị bệnh.
Cánh tay chạm vào Thẩm Kinh Châu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hành cung yên tĩnh không một tiếng động, cung nhân cầm đèn lồng bằng dương giác, đi xuyên qua hoa cỏ.
Ngu Ấu Ninh tự lừa mình dối người, chỉ cần nàng không nhìn, sẽ không thấy xấu hổ.
Thật ra không phải thỏ hoang trong núi, mà là thỏ nuôi ở khu săn bắn.
Lông mi dài như cánh quạ nhẹ nhàng che phủ dưới mí mắt, Thẩm Kinh Châu thở đều vững vàng cùng yên bình.
Nhịp tim hỗn loạn lại ùa về.
Cổ tay áo rũ xuống vô tình lộ ra vết thương trên cánh tay.
Đùng, đùng, đùng.
…
Hành cung Nhiệt Hà vốn là sơn trang nghỉ mát của Hoàng gia, để hầu hạ cho quý nhân đi săn và vui chơi, khu săn b.ắ.n hàng năm luôn có mãnh thú dã thú, còn có thỏ hoang bồ câu.
Người không biết chắc sẽ nghĩ nàng đang cầm một trân bảo hiếm thấy trên đời.
Đã bôi thuốc, vết thương không thấy chút m.á.u nào, chỉ có mùi thuốc nhẹ nhàng quanh quẩn nơi đầu mũi.
Ngu Ấu Ninh thả nhẹ tay chân nằm lại trên giường, nhắm mắt lại, không có chút buồn ngủ nào.
Tiếng vải áo xột xoạt, Ngu Ấu Ninh mở mắt, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng.
Cũng giống như hơi thở ồn ào rối ren của Ngu Ấu Ninh lúc này.
Nàng nhỏ giọng kêu lên một tiếng, “Xoẹt” một cái rụt tay lại.
Nếu sớm biết Thẩm Kinh Châu có vết thương, nàng nhất định sẽ không để hắn giúp mình đi săn.
Mỗi bước mỗi xa
Chỗ đó rõ ràng không có giọt dầu nào b.ắ.n ra, nhưng lại nóng rát đến đáng sợ.
Trong lòng không yên, Ngu Ấu Ninh đặt một tay lên ngực, rồi nhìn sang Thẩm Kinh Châu đang bình yên ngủ say bên cạnh.
Đôi mắt tối tăm nhìn vào ánh mắt của Ngu Ấu Ninh gần trong gang tấc.
Lúc này không có tiếng chuông ngân, không có gió thu thổi.
Ngu Ấu Ninh cúi đầu, tai đỏ ửng, cả gáy cũng ửng hồng.
Trên không trung từ xa vọng lại vài tiếng chuông ngân.
Chăn gấm mát lạnh lấp lánh ánh bạc, Ngu Ấu Ninh rũ mắt nhìn đầu ngón tay mình.
Đèn lồng chạm khắc bằng ngà voi treo dưới mái hiên đung đưa theo gió, trong đêm tối rải xuống những ánh sáng loang lổ.
Chỉ một lần, rồi lập tức rụt lại.
Ngọn lửa bùng cháy hừng hực, ánh lửa tràn ngập trong mắt Ngu Ấu Ninh.
Con thỏ hoang kia đều có đầu bếp lo liệu chế biến.
Ngu Ấu Ninh lén lút nâng người dậy, ánh mắt không kiêng dè ngắm nhìn người bên gối.
“Bệ hạ, cái này cho ngươi.”
Cực giống như tiếng tim đập của Ngu Ấu Ninh lúc này.
Cũng như đang hãm vào trong Hỏa Diệm Sơn, toàn thân nóng rực.
Bỗng nhiên nàng dịch sang một bên, lại dịch thêm một chút nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Kinh Châu một tay đặt lên tay vịn, chiếc ghế gỗ hoàng hoa lý bao bọc thân hình cao to của hắn. Nghe thấy, Thẩm Kinh Châu chậm rãi mở mắt.
Ngu Ấu Ninh ảo não không thôi.
Một lúc sau, lại không nhịn được, chuyển mắt nhìn chằm chằm vào chân thỏ bóng loáng trên thanh sắt.
Thẩm Kinh Châu cúi người, hơi ấm phả xuống mu bàn tay Ngu Ấu Ninh.
Ngu Ấu Ninh đột nhiên mở to mắt: “Bệ hạ bị thương… là do đi săn sao?”
Chỉ chạm nhẹ rồi lại rời xa.
Ngu Ấu Ninh c*n m** d***, tâm loạn như ma.
Không thể kiềm chế được, Ngu Ấu Ninh vội vàng ra tay, nhanh chóng xé một chân thỏ, dầu nóng b.ắ.n vào mu bàn tay nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn may còn may.
Ánh trăng kiều diễm lưu luyến, gió thổi vào noãn các, thổi bay màn che chắn ánh sáng trên giường quý phi.
Bên tai như có tiếng cười vang lên.
Nhưng cảm giác nóng rát vào bữa tối lại khắc sâu trong lòng Ngu Ấu Ninh.
Ngu Ấu Ninh rất ngạc nhiên, nàng cúi đầu nhìn chân thỏ mà Thẩm Kinh Châu săn được, trong lòng thực sự băn khoăn.
Nàng đã không còn nhớ thỏ nướng có hợp ý mình hay không, chỉ nhớ Thẩm Kinh Châu nắm lấy cổ tay mình, còn có hơi ấm của hắn rơi xuống mu bàn tay nàng.
Câu nói chưa dứt, Thẩm Kinh Châu đột nhiên nắm lấy cổ tay Ngu Ấu Ninh, nhân lúc nàng cầm chân thỏ mà cắn một miếng thịt.
Nếu Ngu Ấu Ninh ngủ, trên giường chắc chắn sẽ lộn xộn thành một cục.
Ngu Ấu Ninh lặng lẽ thở ra.
Thẩm Kinh Châu không giống Ngu Ấu Ninh.
— Đùng, đùng, đùng.
Chương 84: Chương 84 (đọc tại Qidian-VP.com)
Bóng trúc lay động, bóng đổ lộn xộn bên chân.
Ngu Ấu Ninh không hiểu lý do, nhưng vẫn làm theo.
Bàn tay từng bị Thẩm Kinh Châu nắm giữ nâng lên giữa không trung, nhờ ánh sáng từ cửa sổ, Ngu Ấu Ninh đánh giá từng tấc từng tấc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngu Ấu Ninh quay mặt đi, nhìn bầu trời đầy sao, nhìn những tùng xanh trên đỉnh đầu, chính là không chịu nhìn Thẩm Kinh Châu.
Chân thỏ đưa đến bên môi Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh chân thành nháy mắt: “Ta cầm cho bệ hạ, như vậy bệ hạ cũng không cần…”
Mong chờ bao ngày, cuối cùng cũng được thưởng thức món thỏ nướng, nhưng Ngu Ấu Ninh chỉ thấy vô vị.
Nàng đã sớm nghe nói Thẩm Kinh Châu đơn thương độc mã quyết đấu với dã thú, chỉ không biết hắn bị thương.
Mặt ửng đỏ dần dần lan ra hai bên má, Ngu Ấu Ninh như đang ở trên mây, bay bổng như tiên.
Ngu Ấu Ninh chắp tay làm gối, trằn trọc không ngủ được.
Trong lòng Ngu Ấu Ninh cảm thấy áy náy không yên.
“Không sao.”
Nàng lén lút đưa một tay ra, qua lớp chăn gấm nhẹ nhàng chạm vào ngón tay Thẩm Kinh Châu.
Ngón tay trong tay áo nhẹ nhàng nâng lên, Thẩm Kinh Châu chậm rãi nói: “Đến gần chút.”
Mu bàn tay trắng trẻo, bóng loáng không tì vết.
Thẩm Kinh Châu nói chậm rãi, không nhanh không chậm, “Chỉ là tay hơi tê, không tính là chuyện gì lớn.”
Trắng trẻo như ban đầu, không có chút hồng nào, cũng không còn cảm giác nóng rát trước đó.
Thẩm Kinh Châu ngủ rất an ổn, hai tay giấu dưới chăn gấm.
Biết Ngu Ấu Ninh thích nghịch ngợm, Đa Phúc còn sai cung nhân mang đến thanh sắt và lò nướng.
Đêm càng sâu, tiếng chuông vang lên giữa đêm khuya.
Nóng ấm bỏng rát.
Ánh trăng chiếu sáng gương mặt hắn với những đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng trong ánh trăng dịu dàng, tiếp theo là đôi môi mỏng khép lại.
Ngu Ấu Ninh nghe rất rõ tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực.
Ngu Ấu Ninh mím môi, từng bước tiến đến bên Thẩm Kinh Châu, không nỡ đưa ra chân thỏ mà nàng đã thèm thuồng từ lâu.
Không có giọt dầu nào b.ắ.n tới.
Thỏ được nướng trên than lửa, thơm ngon trơn mềm.
Chân thỏ đã xé ra, Ngu Ấu Ninh một tay nắm chặt, ánh mắt lướt qua bên cạnh thấy Thẩm Kinh Châu vẫn ngồi lù lù bất động như đang ngủ.
Màn che lụa xanh rủ xuống bỏ lại ánh trăng ngoài cửa sổ, mờ ảo mượt mà.
Ngu Ấu Ninh đột nhiên quay người, mạnh mẽ ôm chặt Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu phát ra một tiếng cười, rất nhẹ rất nhạt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.