0
Chào tạm biệt Celina, Takeru đành phải lên chiếc xe của Lunar mà theo nàng trở về nhà.
Không khí trong xe lúc này đây đang được bao phủ bởi một bầu không khí mà vô cùng ngột ngạt. Cả hai người từ lúc ngồi vào không nói một lời nào với nhau, không gian im ắng bao trùm lấy cả chiếc xe dù bên ngoài đông đúc náo nhiệt ra sao.
Điều này vô hình chung đã tạo nên một bức tường rào chia cắt, tựa như người dưng mà đối đãi với nhau. Đi được một lúc, Lunar dường như không thể chịu được cái bầu không khí nặng nề này nữa, lường lự một lúc nàng mới cất giọng.
"Takeru..."
"Hử? Chị cứ nói đi."
"Cô gái tên Celina ban nãy...Ừm thì cô ấy là gì của em?"
Takeru chầm chậm quay sang nhìn nàng, trên gương mặt mang theo một tia khó hiểu. Từ bao giờ Lunar bắt đầu quan tâm đến điều này rồi, trong ký ức của hắn nàng vốn lúc nào cũng nên lạnh nhạt cơ mà...
"Em chưa xác định. Sao vậy?"
"À thì..."
"Hử?"
Nhìn gương mặt có phần lúng túng của nàng, cộng thêm việc phản ứng của Lunar ban nãy làm trong đầu hắn dường như mường tượng đến một khả năng duy nhất.
"Chị... Chị thích em hả?"
Chỉ đơn giản một câu nói mà khuôn mặt đã phiếm hồng nay càng đỏ hơn, Lunar lúc này á khẩu không nói được gì... Nàng cũng không biết nên giải thích ra sao nữa, vốn tình yêu của chị với em ruột là bị cấm đoán dù ở bất kỳ thời đại nào nhưng nàng không thể nào ngừng thích cậu em trai này được.
Lunar vốn tu hành băng hệ, trái tim vốn từ lâu đã vô cảm nhưng dường như khi đối mặt với Takeru dù ở quá khứ hay hiện tại trái tim đó như muốn tan ra hòa cùng với hắn. Nàng yêu hắn từ lúc nào không hay, chỉ biết rằng nàng luôn dõi theo hắn dù có chuyện gì đi chăng nữa.
Thời gian đã trôi qua một lúc vừa lái xe hắn vừa chú ý Lunar bên cạnh, mãi một lúc sau như quyết định điều gì đó mà nàng mới mở lời.
"Đúng vậy! Chị yêu em..."
Lời nói không mang theo một chút ngại ngùng nào như bình thường mà tràn ngập tự tin cùng chắc chắn.
Câu nói này làm Takeru thoáng khự lại trong đôi chút, hắn nhanh chóng tấp xe vào bên lề để làm nguội cái đầu mình. Dù đã đoán được nhưng hắn không thể ngờ rằng Lunar lại bạo dạn đến mức này.
Ở bên đường, dù vẫn đang ngồi trong xe nhưng mỗi người giờ lại mang một cảm xúc riêng không giống nhau.
Nhìn từ ngoài Lunar đang lạnh tanh không biểu cảm nhưng thật ra ở sâu bên trong thì vô cùng hoảng sợ cùng lo lắng. Vô số câu hỏi thoáng qua trong đầu của nàng dù muốn hay không.
Phía Takeru thì khác, hắn biết quá khứ của mình nhưng quá khứ tiền kiếp bị thất lạc quá nhiều làm hắn không thể suy đoán gì nhiều. Tuy không có bao nhiêu nhưng có thể chắc chắn rằng mối liên hệ hắn và Lunar không đơn giản, cực kỳ không đơn giản.
Dù hắn không nhớ được bao nhiêu nhưng có một sự thật vẫn luôn hiện hữu dù trải qua vô tận năm tháng Takeru vẫn vô hình chung làm vậy như bản năng của mình. Trong thâm tâm hắn dù có gì xảy ra đi chăng nữa vẫn luôn có chỗ cho những người con gái năm xưa, những tri kỷ của hắn. Ai mà tin được rằng một kẻ đồ thần diệt thánh lại đi lên con đường này chỉ vì gặp lại họ đâu chứ.
Bản thân Lunar cũng không thể hiểu nổi những mùi vị cảm xúc hỗn loạn trong mình...tới nỗi...cô tưởng chừng như cơ thể mình đã không còn thuộc về mình nữa, có một ai đó đang điều khiển nàng, khiến nàng lộ ra những biểu cảm khác thường trước mặt hắn...lộ ra những điểm yếu mềm mà cô luôn muốn che giấu đi.
Không được! Nàng đang bị xung đột giữa cảm xúc của cơ thể và cảm nhận của bản thân mình, hôm nay khi bắt gặp Takeru thân mật hẹn hò cùng với một nữ nhân khác. Trái tim cô nàng như muốn vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ, cả lồng ngực đau quặn không thể kiềm lại và sau cùng, đó chính là một con tức giận đến ngay cả bản thân cô gái cũng không hiểu rõ.
Chỉ biết khi ngọn lửa bùng cháy, trong đầu nàng liên tục là những suy nghĩ mình phải giết chết nữ nhân kia, đoạt Takeru trở lại vòng tay mình, Lunar thậm chí còn vô thức, đầy ích kỷ suy nghĩ rằng mình mới là nữ nhân đang để cho hắn yêu thương, chăm sóc, và người thân mật cùng đi với hắn là bản thân nàng! Chứ tuyệt đối không thể nào là nữ nhân kia!
Nàng bắt đầu thở dốc, hai bàn tay trắng xiết chặt lấy vô lăng, đôi môi mềm mím lại không cam lòng.
Lẽ nào...đây là tình yêu?
Chính cô lại nảy sinh tình cảm cùng em trai mình?
Hiện tại, cho dù có cố gắng phản bác đi nữa, nàng không thể phủ nhận rằng...mình đã yêu thích Takeru rồi...Hạt giống tình ái trong tim bị ẩn giấu, chỉ qua một sự việc này đã mạnh mẽ đâm hoa kết trái, để cho nàng biết mùi vị tình yêu là như thế nào... Hay đây vốn là định mệnh đã bắt buộc phải xảy ra, dù là quá khứ hay hiện tại, mối nhân duyên vượt trên cả luân hồi hay nhân quả.
"Takeru...chị..."
Lunar hết chịu đựng nổi việc phải ngăn cản lại cảm xúc này, giờ đây đã để nó ồ ạt trào ra. Rời bỏ phụ, cả cơ thể nàng giống như con rắn nước trườn lên người Takeru, đưa tay ra nắm lấy cổ áo hắn kéo sát lại gần mình, hỏi.
"Cô gái kia, thực sự là người yêu của em sao?"
Vẫn chưa có tiếng đáp lại, cùng lắm chỉ là tiếng ồn ào của phố xá ven đường mà thôi. Trong trường hợp này Takeru vẫn chưa biết nên mở miệng thế nào. Một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu hắn, hay trêu cô nàng một chút nhỉ?
"Phải...thì sao nào?"
"Không được! Điều này tuyệt đối không được!"
"Người yêu của em phải là chị! Em không được yêu kẻ nào khác ngoài chị, chỉ mình chị mà thôi!"
Nàng lấy hết can đảm nói lớn, sau đó mạnh bạo kéo cổ áo Takeru lại, hôn lên môi hắn một nụ hôn nồng cháy, coi như là tất cả cảm xúc đã được thả ra, nụ hôn này tuy vụng về nhưng cũng rất luyến ái, rất thích thú và đầy kích động. Lunar mạnh bạo cưỡng hôn Takeru, không để cho hắn nói một lời nào nữa. Nàng yêu hắn, thích hắn... vậy nên hắn phải là của riêng nàng... nụ hôn này coi như đã là một dấu ấn chứng minh rằng, nàng là của hắn mà không phải nữ nhân ban nãy.
Quá bất ngờ vì vụ việc vừa xảy ra, Takeru không thể ngờ được Lunar lại mạnh bạo thế này hoặc chí ít là hắn không nhớ cô từng manh động thế này.
Còn về phía Lunar thì sau khi nhận ra hành động quá khích vừa rồi của mình thì không biết phải làm sao. Não bộ nhanh chóng vận chuyển để xử lý các thông tin nhưng hình như nó vẫn còn đang chìm đắm trong mớ cảm xúc ban nãy. Không thể làm gì khác, Lunar lập tức mở cửa xe chạy nhanh ra ngoài để tránh cho Takeru thấy khuôn mặt đang đỏ ửng của mình.
"Mình...Mình...Không thể tin được, mình vừa hôn... hôn Takeru..."
"Hahaha... Chúng ta là chị em, điều này liệu có sai trái không?"
"Aaaaaa... Mình đang nghĩ gì vậy? Nhưng cảm xúc này là sao, những hình ảnh này là sao?"
Vào khoảnh khắc khi môi của Lunar chạm vào Takeru, một vài sức mạnh quyền năng của hắn lập tức chuyển sang cho cô hay nói đúng hơn là trở về bên cạnh cô gái. Cùng với đó là một vài hình ảnh tán loạn trong quá khứ, nơi cô hoặc chí ít là có cô đang cùng với Takeru chung sống bên nhau. Tuy không cảm nhận được phần sức mạnh vừa mới chuyển vào nhưng những hình ảnh kia làm Lunar đau đáu suy nghĩ.
"Mình không nhớ mình từng làm vậy với Takeru. Đây là hình ảnh đến từ tương lai hay quá khứ? Sao nhớ lại nó mà tim mình lại đau như vậy?"
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu cô, rồi bất chợt có tiếng bước chân ở đằng sau vang lên cùng với đó là giọng điệu mang chút quan tâm.
"Chị sao vậy?... Hôn em xong tính bỏ chạy a?"
"Đ...Đừng... Đừng nhắc lại nó nữa!"
Nghe đến chữ Hôn là Lunar nhớ lại khoảnh khắc vừa nãy của mình lúc cưỡng hôn Takeru. Mặt cô lại bất giác đỏ lên như quả cà chua chín. Giọng nói cũng vì đó mà sai lệch hẳn đi.
"Dù nói sao cũng không thể chối cãi, chị vừa hôn em."
"..."
Lần này thì Lunar không chối được đi đâu rồi, thiếu nữ chung quy vẫn là thiếu nữ. Một khoảng im lặng lần nữa bao trùm 2 người, xung quanh tựa như cũng im ắng theo. Takeru đi lên phía trước mặt Lunar và nhìn cô.
"Haizzzzz... Chị biết không?"
Một tiếng thở dài hiếm thấy từ miệng hắn buông ra, cùng với đó là Takeru ngồi xuống bên cạnh Lunar. Tay phải lần nữa đưa ra giữ vào cằm của cô và quay nó sang phía bên mình cùng với đó là gạt đi những giọt nước mắt đang ẩn hiện ở khóe mắt kia. Hành động tiếp theo của hắn là Lunar cũng bất ngờ mà không phản ứng kịp.
Nâng nhẹ khuôn mặt cô nàng lên Takeru hướng về đó mà trao cho cô một nụ hôn nồng thắm, những ngón tay đan vào nhau, đôi môi không hề dừng lại mà nhanh chóng chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của Lunar kia.
Thời gian chầm chậm trôi qua, không biết bao lâu sau 2 đôi môi mới chầm chậm tách nhau ra. Khuôn mặt Lunar đã thay thế bằng ánh mắt đắm đuối nhìn hắn ở giữa 2 người thậm chí còn có sợi chỉ bạc nối giữa.
"Chị biết không? Em cũng yêu chị. Nói sao nhỉ..."
"Nhưng... nhưng chúng ta là chị em a. Nó là loạn luân đó."
"Haaha, loạn luân thì đã sao? Thế giới đang thay đổi, chẳng mấy chốc nó sẽ khác với hiện tại rất nhiều. Các quy tắc thường thức nhân gian cũng sẽ vì đó mà thay đổi. Mà cho dù nó không thay đổi thì em cũng sẽ bắt nó phải đổi."
Giọng điệu của Takeru nói ra ẩn chứa sự tư tin vô ngần, trong giọng nói mang theo nhàn nhạt ngạo nghễ cùng bẩm sinh cao cao tại thượng.
Mặc dù không phải cố ý bộc lộ, nhưng đây chính là dung tại linh hồn bên trong, không cách nào xóa đi tôn quý chi ý, áp đảo chúng sinh.
"Với lại nếu em nói chúng ta không phải chị em ruột?"
"Ý em là sao?"
Nghe câu nói này của Takeru, Lunar khự lại trong chốc lát. Không phải chị em ruột, rõ ràng 2 người có quan hệ huyết thống. Những lần xét nghiệm ADN trước đây đã chứng minh rồi mà. Rất nhanh Takeru mở miệng để giải đáp thắc mắc trong lòng cô.
"Em không biết nhưng từ cảm giác cho thấy vậy?"
"Chị vẫn không hiểu..."
"Em vẫn chưa chắc chắn lắm nên cần thêm thời gian để tìm hiểu."
Trầm ngâm đôi chút Takeru thẳng thắn chia sẻ.
"Mà em đã hôn chị rồi vậy bây giờ làm sao? Em phải chịu trách nhiệm làm người yêu chị."
Khác với giọng nói ngập ngừng ban nãy khi nhắc tới chuyện này. Giờ đây Lunar đã có thể suy nghĩ thông suốt và thẳng thắn đưa ra quan điểm của mình.
"Được..."
-hết chương 12-