Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Chương 27

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Chương 27


Trình Tuyết Ý đột nhiên nắm lấy tay áo Thẩm Nam Âm, bước chân hắn dừng lại, quay đầu nhìn, nàng không thể nói chuyện nên chỉ về phía trước, Thẩm Nam Âm nhìn thoáng qua, nơi đó chướng khí dày đặc, không có đường.

Tất cả những nơi nhiễm hơi ấm của hắn đều như bị độc tố xâm nhập.

"Chướng khí nơi đây không tầm thường, không biết trên tấm gấm kia có đề cập đến không? Muội ngậm viên đan dược này dưới đầu lưỡi, đừng nuốt, không cần nói chuyện, có thể ngăn chướng khí xâm nhập vào cơ thể."

Gương mặt Thẩm Nam Âm tuấn tú, xương cốt thanh tú, tay hắn cũng rất đẹp, khớp xương rõ ràng giống như cây trúc chạm ngọc, trong suốt ôn nhuận, khi chạm vào vô cùng ấm áp.

Cuối cùng là tóc.

Trình Tuyết Ý nhăn mặt.

Sự thiện lương này có thể dành cho "sư muội" của hắn, thậm chí cho yêu nghiệt đã làm điều ác, nhưng sẽ không dành cho Ma tộc đúng không?

Chương 27: Chương 27

"Được rồi. Chúng ta tiếp tục đi thôi, đi theo sau ta."

Trình Tuyết Ý mấy ngày nay không ăn uống đàng hoàng, trong bụng vốn đã trống rỗng, nàng rất nhẫn nại, cũng không cảm thấy quá đói, cũng không bị cảnh tượng trước mắt làm cho ghê tởm.

Trình Tuyết Ý hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn hắn nói: "Thẩm Nam Âm, ngươi ngậm miệng lại đi, có ai nói với ngươi là ngươi thật sự rất lắm lời chưa? Hỏi ngươi một câu mà ngươi nói nhiều thế?"

"Phải."

Thẩm Nam Âm hoàn hồn trong tiếng cười đắc ý của Trình Tuyết Ý, sắc mặt như thường đi về phía trước.

Thẩm Nam Âm khẽ nâng tay, trên tay áo trắng mơ hồ có thể nhìn thấy huyết đằng màu sắc rực rỡ, trắng và đỏ đan xen, khí chất trong sáng như trăng lại vô cớ trở nên yêu kiều.

Trình Tuyết Ý lấy viên đan dược ra, hé miệng, đầu lưỡi khẽ nâng, dùng ngón tay chỉ vào vị trí dưới lưỡi, dùng ánh mắt hỏi hắn: Đặt ở đây đúng không?

Ngón tay trắng nõn như ngọc dừng lại trên đôi giày bẩn thỉu của nàng, nàng không nhịn được muốn lùi lại, nhưng hắn lại không hề ngại ngần nắm lấy chân nàng, nhẹ nhàng nói: "Đừng động."

Trình Tuyết Ý nín thở, cố gắng nhìn vào trâm cài tóc của hắn, như vậy dường như có thể giữ vững tinh thần.

Chương 27:

Chỉ là ngậm một viên đan dược thôi.

Sao mỗi lần hắn đến Phệ Tâm Cốc hàng yêu trừ ma lại không thấy hắn nương tay vậy?

Quấn quanh bao phủ vật đó không phải tơ tằm cũng không phải kén, mà là trùng dày đặc.

Gõ đến mức lòng bàn tay ngứa ran đau đớn, hắn cũng không thể vì vậy mà phân tâm, vẫn luôn tập trung quan sát tình hình xung quanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đột nhiên, nàng gãi nhẹ vào lòng bàn tay hắn, Thẩm Nam Âm ngẩn ra, lập tức nhìn mặt nàng, Trình Tuyết Ý chỉ vào môi hắn, vì không thể nói chuyện nên chỉ có thể ú ớ ra hiệu.

"Đại sư huynh tiêu diệt Huyết Đằng Yêu, vị tỷ tỷ kia là chạy thoát khỏi tay Huyết Đằng Yêu, chúng ta lựa chọn khác nhau, đại khái đã kích hoạt những biến hóa khác nhau của trận pháp, con đường chúng ta đi không giống với nàng."

Sa y hơi mỏng, dưới bờ vai rộng là đai ngọc siết chặt, mơ hồ có thể thấy được vòng eo thon gọn.

Đường đi khác nhau, tấm bản đồ mà nàng nhớ kỹ kia cũng không có giá trị tham khảo nữa.

Tuy nói ra có hơi kỳ quái, nhưng nhìn dáng người và cử chỉ của hắn, Trình Tuyết Ý cảm thấy người này vô cùng dịu dàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng cứ như vậy nhìn đôi tay cầm kiếm, viết chữ như rồng bay phượng múa kia bị bùn đất và máu làm bẩn, nhưng theo thanh trần quyết của hắn, y phục và giày của nàng đều được rửa sạch sẽ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Nam Âm kinh ngạc nhìn nàng, khẽ mở miệng, nhưng không phát ra tiếng nào.

Trình Tuyết Ý ngẩn người.

Một người cao như vậy, nếu không ngồi xổm xuống, nàng sẽ không nhìn thấy đỉnh đầu của hắn.

Nàng bước chân lảo đảo đi theo, cảnh vật xung quanh thay đổi giống như bước vào một vách núi hiểm trở nào đó.

Trình Tuyết Ý theo bản năng nhận lấy, ánh mắt lơ đãng bối rối, bộ dạng như đang lén nhìn trộm người khác bị phát hiện.

Trình Tuyết Ý không nhìn thấy chướng khí phía dưới sâu bao nhiêu, nàng đi phía sau Thẩm Nam Âm, ánh mắt dừng lại trên đôi tay dường như có ma lực của hắn.

Nếu tấm gấm kia không có giá trị tham khảo, Trình Tuyết Ý đi phía sau hắn vẫn an toàn hơn.

Tay ngứa ngáy khó chịu, lại không thể thật sự ra tay nên vô thức gõ vào lòng bàn tay hắn.

Là bàn tay đã chạm vào nàng.

Trình Tuyết Ý cảm thấy cơ thể hơi cứng đờ, cử động không tự nhiên, cứng nhắc như xác c·h·ế·t.

Bước chân của hắn không nhanh cũng không chậm, vừa vặn để Trình Tuyết Ý có thể đuổi kịp mà không lãng phí thời gian, giống như đã được tính toán chính xác.

Hắn rất lịch sự, nhẹ nhàng vu.ốt ve tóc nàng, chỉ trong nháy mắt, tóc nàng đã khô ráo thơm tho.

Nhưng vì ánh mắt và cử chỉ của nàng lại giống như nàng đang ngậm trái tim hắn dưới lưỡi mà li.ếm láp, tan chảy.

Trong hang động đêm đó, nàng cảm thấy mùi hương này nồng đậm đến mức mê người, nhưng bây giờ đang ở bên vách núi đầy chướng khí, lại cảm thấy mùi hương này vô cùng thanh khiết, làm cho người ta tỉnh táo, đồng thời mang lại cảm giác an toàn.

Nàng thậm chí còn không hề chớp mắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vật đó, đang muốn phán đoán xem nó rốt cuộc là cái gì thì Thẩm Nam Âm đã nhanh chóng che mắt nàng lại.

Thẩm Nam Âm đưa tay lên, vén tay áo cho nàng xem cổ tay, một dây leo màu huyết sắc quấn quanh cổ tay hắn như một món trang sức độc đáo.

Trình Tuyết Ý lại nhìn lên, thấy bờ vai rộng dưới lớp sa y áo gấm của hắn.

Ngay cả mùi tanh hôi cũng rất nhanh bị mùi hương nhàn nhạt trên người Thẩm Nam Âm che lấp.

Vị đại sư huynh mặc y phục Bất Nhiễm Trần tinh khiết bỗng nhiên ngồi xổm xuống, lau sạch sẽ cho nàng từ đầu đến chân.

Nàng nhìn chằm chằm vào vật đó, không biết nên hình dung như thế nào, nó giống như một cái kén lớn màu vàng đất, mơ hồ thấy có thứ gì đó đang động đậy trên đó, nhìn kỹ thì phát hiện là sâu.

Nhưng người đang ngồi xổm nhanh chóng đứng dậy, tay đặt lên vai nàng,mang theo hơi ấm và khô ráo, xua tan đi cái lạnh ẩm ướt khiến người ta khó chịu.

Vì Trình Tuyết Ý đang áp chế linh mạch nên chỉ giữ lại một chút sức mạnh trên người, nếu không chắc chắn sẽ lợi hại hơn hắn!

Thật muốn đánh nhau một trận để xem rốt cuộc ai thắng ai thua.

Ở Phệ Tâm Cốc, còn có những hình ảnh ghê tởm hơn, Ma tộc cấp thấp tàn sát lẫn nhau, cắn nuốt huyết nhục của nhau, còn k*ch th*ch hơn thế này nhiều, đây chỉ là chuyện nhỏ.

"Ta đã tu luyện Băng Tâm Kiếm Ý đến tầng thứ chín, chướng khí ở mức độ này không thể làm khó được ta."

Hắn bỗng nhiên quay người lại đưa cho nàng thứ gì đó.

"Viên đan dược này cần ngậm dưới lưỡi, không thể nói chuyện đúng không? Vậy ngươi cũng nên ngậm một viên, đỡ phải tụng kinh niệm Phật nữa."

"Ta đã thu phục nó, mang về trấn áp trong Trấn Yêu Tháp." Thẩm Nam Âm không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để dạy dỗ nàng: “Trình sư muội, có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, g·i·ế·t chóc là lựa chọn thấp kém nhất."

Thẩm Nam Âm hơi khựng lại, sau đó thản nhiên giải thích công dụng của vật đó cho nàng.

Thẩm Nam Âm hiểu ý nàng.

Thật kỳ lạ, nàng lại có cảm giác an toàn vì một người chắc chắn sẽ bị nàng trêu đùa rồi vứt bỏ.

Hắn chỉ có thể nói ra một chữ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng không thể nói chuyện, rất nhanh cũng không thể nhìn thấy gì nữa, bàn tay ấm áp che trước mắt nàng, kín mít, ngoại trừ mùi tanh hôi, nàng hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài.

Nàng thấy hắn nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay.

Mềm mại, tinh tế quấn quýt.

Nhưng Thẩm Nam Âm dường như cho rằng nàng rất để ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thật là một người thiện lương.

...

Trình Tuyết Ý rất nhanh đã đè nén sự kích động trong lòng, cũng tập trung nhìn đường phía trước.

Thẩm Nam Âm khẽ gật đầu, đồng ý với phần lớn những gì nàng nói, nhưng sửa lại một chỗ: "Ta không g·i·ế·t Huyết Đằng Yêu."

Hắn có lẽ cũng không nhận ra hành động này, nhưng ngón cái và ngón trỏ của hắn quả thực đang xoa xoa, vô thức mà miết nhẹ.

Trình Tuyết Ý nói: "Trên gấm vóc không có nói, bức họa cũng không giống nơi này, Quỷ Thị tỷ tỷ không đi con đường này."

Thật dịu dàng.

Thẩm Nam Âm nói bằng giọng điệu bình thường, chân thành ôn hòa, không hề có ý khoe khoang, nhưng Trình Tuyết Ý lại cảm thấy cả người không thoải mái, nhìn thế nào cũng thấy hắn chướng mắt.

Vừa nhìn, đột nhiên có thứ gì đó trực tiếp rơi xuống trước mặt hai người, tiếng vang lớn cùng với sự thay đổi đột ngột của cảnh vật xung quanh khiến đồng tử của Trình Tuyết Ý co rút lại.

Hắn rất hợp với màu đỏ, Trình Tuyết Ý nghĩ vậy, nhìn hắn bước về phía trước, dẫm lên chướng khí vô hình.

Trình Tuyết Ý đưa tay cho hắn, được bao bọc bởi bàn tay ấm áp của hắn, từng bước đi theo hắn trong chướng khí không thấy đường.

Bước chân vững vàng kiên định, không hề lún xuống.

Không nghe thấy Trình Tuyết Ý trả lời, sợ nàng rời khỏi tầm mắt sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên hắn lại nhanh chóng nhìn nàng.

Đi trong chướng khí, xung quanh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, Thẩm Nam Âm không thể buông tay nàng ra, chỉ có thể để mặc nàng gõ tới gõ lui.

Khi hắn tự mình đi qua thì dứt khoát lưu loát, nhưng khi quay lại đón nàng thì lại vô cùng cẩn thận.

Ánh mắt Thẩm Nam Âm dừng lại trên đầu lưỡi nàng, n** t* m*t hồng nhuận phơi bày trước mặt hắn không chút che giấu, hắn liếc nhìn rồi vội vàng quay mặt đi.

Sau đó liền thấy nàng nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi đặt viên đan dược vào dưới lưỡi.

Không còn huyết đằng, nhưng lại có chướng khí vô biên, chỉ có một con đường duy nhất có thể đi, hẹp đến mức chỉ đủ cho một người đi qua.

Trình Tuyết Ý đi theo phía sau hắn, bước đi không hề tốn sức, thỉnh thoảng còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người hắn.

"...?" Trình Tuyết Ý lộ ra vẻ mờ mịt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Chương 27