Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Đinh Hiến
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 140
Cô muốn, anh sẽ cho.
Dùng hết sức đẩy Khương Bách Xuyên ra sau, cô loạng choạng lùi lại, xung quanh tối om không nhìn rõ gì, chân cô bị vấp ngã xuống đất, nước mắt rơi lã chã, tiếng khóc nghẹn ngào ngày càng đau đớn —
“Vân Lệ —”
“Đừng!”
Câu trả lời quá thẳng thắn khiến Khương Bách Xuyên nhất thời im bặt, rất muốn bật đèn để nhìn thấy biểu cảm lúc này của cô.
“Vân Lệ…”
Trong phòng bật máy sưởi, Vân Lệ vốn dĩ mặc ít, bây giờ cởi ra, bàn tay đang ôm eo cô rõ ràng cảm nhận được làn da hơi nóng của cô.
Không phải hời hợt, cũng không phải nhẫn nhịn kiềm chế.
“Là anh, là anh! Anh là Khương Bách Xuyên, đừng sợ, đừng sợ…”
Ký ức dường như bị lẫn lộn, cô không phân biệt được mình đang ở đâu, càng quên mất Khương Bách Xuyên đang ở bên cạnh mình.
Xen lẫn sự căng thẳng, chút hoảng loạn trong lòng Vân Lệ bị khuếch đại, khi nụ hôn từ từ đi xuống, khoảnh khắc làn da vai bị chạm vào, cơ thể như bị kích hoạt bản năng, nảy sinh sự kháng cự mãnh liệt.
Cho nên cô muốn thử, dù thành công hay không, Khương Bách Xuyên cũng sẽ đoán được đáp án.
Cảnh tượng nhục nhã không chịu nổi nhiều năm trước hiện về từng khung hình, nỗi sợ hãi lập tức bị khuếch đại, toàn thân Vân Lệ run rẩy, lòng bàn tay bất giác nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh biết Vân Lệ sợ hãi điều gì.
Đau đớn đến không thể thở.
Tay từ sofa kéo một chiếc chăn, Khương Bách Xuyên quấn chặt cả người cô lại, không để tay mình chạm vào những vùng da nhạy cảm của cô.
“Đừng —”
Cơ thể Vân Lệ nóng bừng, đầu óc quay cuồng, nửa vì căng thẳng, nửa vì sợ hãi: “Ân ái.”
Điều cô sợ…là bóng ma của ký ức không thể thoát khỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô không sợ anh.
Không phải ảo giác.
“Biết em đang nói gì không?” Yết hầu Khương Bách Xuyên trượt xuống, giọng nói khàn khàn, ép Vân Lệ đối diện với mình trong bóng tối.
Đồ hiphop trẻ em
Chương 140
“Đừng…”
Hơi thở gấp gáp hơn vài phần.
Khoảnh khắc bị đẩy ra, sự bàng hoàng và hoảng loạn cực độ hiện rõ trong mắt Khương Bách Xuyên. Anh bật dậy, nắm lấy đôi tay đang không ngừng xua đẩy mình, chẳng kịp nghĩ nhiều, dùng tư thế che chở ôm chặt lấy cô vào lòng.
Lần này còn nghiêm trọng hơn trước.
Anh hiểu Vân Lệ nói “thử” rốt cuộc là thử cái gì.
Vân Lệ cũng muốn biết mình có thể chấp nhận được bao nhiêu, có thể làm đến bước nào với anh.
Mỗi một chút sợ hãi của cô đều chứng minh cô từng phải chịu đựng những tổn thương không thể nói thành lời.
Đã quen với sự trốn tránh vô thức của cô, trừ khi anh thừa thắng xông lên, nếu không Vân Lệ rất ít khi chủ động, tính cách cô ôn hòa nhưng thực tế lại ẩn chứa một con thú đã ngủ yên từ lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiêu này tung ra quá mạnh.
Lòng dạ xao xuyến, ánh mắt Khương Bách Xuyên tối sầm, bàn tay đang ôm eo cô càng siết chặt hơn, tay kia v.uốt ve gáy cô, môi răng khẽ mở, biến nụ hôn dò dẫm kia thành nụ hôn sâu đậm.
Liên tục hét lên ba tiếng “đừng”, môi cô run rẩy, lắp bắp dường như muốn nói gì đó lại như bị bóp nghẹt cổ họng không thể phát ra tiếng.
Khương Bách Xuyên chỉ cảm thấy tim mình đập như trống, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.
Anh liên tục gọi tên cô, cố gắng gọi lại lý trí của cô.
Như có thứ gì đó đè nặng lên lồng ngực, không thể thở nổi.
“Anh có thể chạm vào em.” Bàn tay Vân Lệ run rẩy cởi áo anh, giọng nói rõ ràng đang run.
Nụ hôn ấm nóng run rẩy lưu luyến bên môi Khương Bách Xuyên, anh không biết cô rốt cuộc muốn thử điều gì. Yết hầu trượt xuống, anh chỉ có thể nghe theo tiếng lòng, nghe theo bạn gái của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng kết quả cuối cùng là gì cô cũng không biết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tối nay con thú này nổi điên.
Hoặc có lẽ đây chính là con người thật của cô.
Nụ hôn đầy d·ụ·c vọ.ng của anh di chuyển đến giữa cổ đang ngửa ra sau của cô, lại cảm thấy Vân Lệ dường như đang khẽ run.
Cũng chính vì người này là Khương Bách Xuyên cho nên cô bằng lòng thử một lần.
Cô cuộn tròn người lại ôm chặt lấy cơ thể mình.
Khương Bách Xuyên như bị bỏng, ngón tay co lại.
Nhưng dù tối om tối mò không nhìn rõ gì nhưng Vân Lệ vẫn nghiêng đầu không dám nhìn vào mắt anh.
Khương Bách Xuyên theo phản xạ nắm lấy tay cô, ngăn cản động tác đó: “Em đang làm gì vậy?”
Cô muốn thử, anh sẽ cùng cô.
“Chắc là biết.” Vân Lệ cố gắng giữ hơi thở, vừa mở miệng giọng vẫn không ngừng run. Cô nuốt nước bọt, tiếp tục động tác trên tay: “Không phải anh muốn biết em sợ cái gì sao? Vậy thì làm với em đi, làm rồi anh sẽ hiểu.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.