Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Đinh Hiến
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 155
Hạ Vãn Chi thấy lời xin lỗi vẫn chưa đủ, hừ hừ định đẩy anh ra xuống, giây sau bị một bàn tay ấm áp giữ chặt gáy mạnh mẽ kéo về phía trước.
Mắt anh ngập tràn ý cười, vui vì có được Hạ Vãn Chi, tự hào vì Hạ Vãn Chi yêu mình sâu sắc.
Người con gái tuyệt vời như thế…là của anh.
Đêm đầu tiên, anh phải mềm dẻo cứng rắn uy h**p rất lâu mới khiến cô gọi một tiếng “chồng” như vậy.
Nhưng nói với cô cái này làm gì!
“Uống xong rồi.” Hạ Vãn Chi đặt Trường Sinh xuống, nhận cốc nước uống cạn một hơi, đặt cốc xuống đứng dậy đến ngồi cạnh Tạ Kỳ Diên, ánh mắt thẳng thắn, “Anh áy náy cái gì? Chỉ vì em đón tết ở nhà họ Tạ không vui bằng ở nhà họ Khương à?”
Tạ Kỳ Diên sững sờ, liếc nhìn ánh mắt cười của Hạ Vãn Chi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thông minh đúng lúc thật.
Hạ Vãn Chi cũng nghe rất say sưa.
“Em có Tạ Đàn.” Hạ Vãn Chi dễ dàng chặn lại lời anh, “Anh cũng có Tạ Đàn, đừng thấy con bé đó toàn cãi lại anh, nhưng chỉ cần có người nói xấu anh nó là người đầu tiên nhảy ra bênh vực anh.”
Tạ Kỳ Diên lắc đầu, giải thích: “Ở nước ngoài gặp vài lần, Lục Bắc Đình đưa vợ đi hưởng thế giới hai người, Khương Bách Xuyên đưa cháu đi liền đưa đến chỗ anh.”
“Xin lỗi.” Tạ Kỳ Diên nhận lỗi, “Sau này sẽ không như thế nữa.”
“Xem chồng em có đang không vui không.” Đôi mắt Hạ Vãn Chi trong veo, dứt khoát nghiêng người ngồi nhìn chằm chằm anh.
Đầu óc Khương Hữu Dung lóe lên một tia sáng, chuẩn xác nắm được điểm yếu của Hạ Vãn Chi: “Chị đoán hai người chắc chắn chưa từng đến đoàn phim chơi, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai chị gái đưa hai người đi mở mang tầm mắt!”
Cô cảm thấy kỳ lạ thậ, tính tình thích so sánh của Tạ Kỳ Diên cũng khá nặng, ngay cả chuyện này cũng muốn so sánh với Khương Bách Xuyên.
Vân Lệ bị vây quanh, một đám trẻ con gọi cô là thím, ghé sát vào nghe Khương Hữu Dung kể chuyện Khương Bách Xuyên hồi nhỏ.
Cả một ngày trôi qua, Hạ Vãn Chi cười đến mức cứng cả miệng, lúc rời đi vẫn cảm thấy lòng nhẹ nhàng như gió xuân, thậm chí còn hơi luyến tiếc.
Khương Hữu Dung mặt dày, cười nham hiểm: “Chính là muốn chị nghe thấy, có cần em giúp gì không? Em rất rảnh, tùy chị sai khiến.”
Còn anh thì có gì chứ.
Tạ Kỳ Diên bất đắc dĩ cười: “Nhìn gì vậy?”
Mặt Vân Lệ hơi nóng, né tránh ánh mắt Khương Hữu Dung, luống cuống tay chân đi làm việc.
Hơi thở của Tạ Kỳ Diên mạnh mẽ tràn vào: “Đừng giận, anh xin lỗi, đảm bảo em hài lòng.”
Khương Hữu Dung trêu chọc xong lại đi tìm Hạ Vãn Chi nói chuyện phiếm.
“Đúng vậy, Khương Bách Xuyên có thể vừa làm việc vừa trông cháu, Triêu Triêu, Mộ Mộ ở văn phòng anh ấy có thể ngoan cả buổi sáng.” Nói đến đây, Khương Hữu Dung ghé sát vào cười ranh mãnh, “Anh trai em trông cháu cũng không tệ, bọn trẻ con đều bám lấy anh ấy, đều nghe lời anh ấy.”
“Trước đây anh từng đến nhà họ Khương à?” Hạ Vãn Chi chưa từng nghe Tạ Kỳ Diên nói chuyện này nhưng vừa rồi một đám trẻ con nhà họ Lục dường như đã gặp anh, trực tiếp gọi anh là chú Diên.
“Ê ê ê —” Cơ thể bị nhấc bổng lên, Hạ Vãn Chi hét lên, “Anh đi đâu vậy —”
Khương Hữu Dung gần đây thích bám lấy Vân Lệ, mùng bảy tết tiệm hoa của Vân Lệ mở cửa, Hạ Vãn Chi qua giúp lại đụng phải Khương Hữu Dung. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hạ Vãn Chi sờ mũi, ra vẻ “không liên quan đến tớ, đều là lỗi của chị ấy” rồi đi vào tìm việc làm.
Tạ Kỳ Diên lặng lẽ thu lại ánh mắt, trong mắt dường như lóe lên điều gì đó.
“Khụ…” Vân Lệ gãi gãi trán, “Em biết…”
Đây gọi là ép vịt lên giàn.
Về đến Lan Đình Biệt Viện, trời vẫn chưa tối, Hạ Trường Sinh nghe thấy tiếng động sớm đã ngồi ở bậc thềm đón tiếp, Hạ Vãn Chi rửa tay rồi mới qua ôm nó, mách lẻo với nó: “Trường Sinh à, bố con không vui, con nói xem chúng ta phải dỗ thế nào?”
Tạ Kỳ Diên trực tiếp đưa cốc nước đến miệng cô: “Hôm nay uống chưa đủ nước, há miệng nào.”
Uống nhiều nước phòng bệnh, bây giờ Tạ Kỳ Diên quản chuyện này rất nghiêm.
“Vậy thì đúng rồi.” Hạ Vãn Chi bĩu môi, lấy dáng kẻ bề trên nắm cằm anh, dữ dằn nói, “Có gì mà phải áy náy? Đón tết ở nhà họ Khương vui là vì thấy Vân Lệ vui, không liên quan gì đến nhà ai cả, quan trọng là ở bên ai.”
Tạ Kỳ Diên hít một hơi thật sâu, nhấc người cô lên ôm vào lòng mình, chỉ khi ôm chặt Hạ Vãn Chi anh mới cảm thấy thả lỏng và yên tâm.
Hạ Vãn Chi bật cười, hỏi cô: “Sao không đưa con cho chồng chị trông?”
“Nếu em không vui em sẽ nói với anh.” Hạ Vãn Chi vừa vẽ môi anh, vừa dịu giọng nói, “Ví dụ như bây giờ, vì anh quá nhạy cảm mà khiến em không vui.”
Hạ Vãn Chi ho nhẹ: “Quá khen rồi.”
Vân Lệ đang chăm sóc hoa cỏ, nghe vậy cuối cùng cũng không nhịn được đứng dậy: “Hai người nói chuyện riêng cũng không biết nhỏ tiếng một chút, tôi nghe thấy hết rồi…”
Nhà họ Khương quả thật có không khí tết hơn nhà họ Tạ.
Tạ Kỳ Diên: “…”
Tạ Kỳ Diên dùng hành động để chứng minh với Hạ Vãn Chi rằng anh cũng yêu cô.
Chương 155
“Tiểu Hoàn Tử! Thật trùng hợp!” Khương Hữu Dung vừa đến đã túm tay bắt tay nhiệt tình.
Mùng ba tết Tạ Kỳ Diên đã đi làm, Hạ Vãn Chi không định đi làm sớm như vậy, ban ngày theo Vân Lệ hoặc Khương Hữu Dung đi chơi, tối thì quấn quýt với Tạ Kỳ Diên.
Kiếm tiền ngay
“Tạ Kỳ Diên! Áo của em…”
Vậy mà bây giờ, cô lại tự nhiên như không có gì.
–
Khóe miệng Tạ Kỳ Diên khẽ nhếch lên ý cười: “Nghe chưa đủ, nói thêm chút nữa đi.”
Tiếng “chồng” này đã dỗ dành anh hết mọi buồn bực.
Tạ Kỳ Diên rót một cốc nước mang đến đưa cho cô, tiện thể trả lời: “Bô nó không phải không vui, chỉ là đang thấy áy náy.”
Hạ Vãn Chi hơi ngẩn người: “Cái gì?”
Ngay cả mẹ cũng không tìm được, còn khiến Hạ Vãn Chi phải bận lòng vì chuyện này.
“A Diên, quá khứ của anh, em muốn chính miệng anh kể cho em nghe.” Hạ Vãn Chi khẽ thở dài, ôm mặt anh, nghiêm túc, “Em yêu vốn dĩ không phải là Tạ Kỳ Diên hoàn hảo, anh không cần cảm thấy có lỗi với em, em chỉ cần anh thẳng thắn với em.”
“Chị vừa nói Khương Bách Xuyên trông Triêu Triêu Mộ Mộ à? Anh ấy không phải… ở công ty sao?” Vân Lệ cũng không khách sáo, đưa kéo cho Khương Hữu Dung bảo cô giúp tỉa cành.
“Chẳng trách.” Hạ Vãn Chi ngồi thẳng dậy, trên đường về liên tục quay đầu nhìn Tạ Kỳ Diên.
Trước khi có Hạ Vãn Chi, anh chỉ có một thân một mình.
Hạ Vãn Chi sau khi quen thân với Khương Hữu Dung sớm đã bỏ đi sự lịch sự, nghiến răng nghiến lợi hạ thấp giọng: “Chị đã lộ rõ ý đồ xấu xa trên mặt rồi, còn giả vờ trùng hợp, trùng hợp cái gì chứ.”
Cô tin Tạ Kỳ Diên yêu mình, nhưng cô cũng hy vọng Tạ Kỳ Diên tin cô cũng yêu anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sự không vui của em cũng có phần lỗi từ anh.” Tạ Kỳ Diên nắm lấy tay cô chạm vào môi mình, thẳng thắn, “Anh chỉ sợ cho em không đủ nhiều, giống như hôm nay, Vân Lệ có thể từ Khương Hữu Dung tìm hiểu về Khương Bách Xuyên hồi nhỏ, thậm chí sau này còn có Nam Tê Nguyệt Khương Hữu Dung bầu bạn, còn em…” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Trao đổi ngang giá, anh ấy giúp chị trông Triêu Triêu, Mộ Mộ, chị đến chinh phục chị dâu.” Khương Hữu Dung khai hết.
“Chồng chị đi đóng phim rồi, phim mới chuẩn bị, hôm qua bắt đầu quay rồi.” Khương Hữu Dung hễ gặp chủ đề mới là nói không ngừng, nói xong lại đặt câu hỏi, “Phim mới của anh ấy có một nam phụ, trông cũng đẹp trai, là nghệ sĩ của Khương thị, hai người ngày mai rảnh thì cùng chị đi thăm đoàn phim nhé?”
Hạ Vãn Chi: “…”
Yết hầu Tạ Kỳ Diên khẽ động, bật cười: “Hạ Vãn Chi, em giỏi thật đấy.”
Là vợ của anh.
Vân Lệ: “…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai đôi môi áp sát, khít khao.
Trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào nhưng không át được tiếng rên khẽ của Hạ Vãn Chi.
Hạ Vãn Chi vỗ một cái “bốp” vào mặt anh: “Được voi đòi tiên.”
Hạ Vãn Chi hơi tức giận, tăng thêm lực trên tay, trịnh trọng, “Tạ Kỳ Diên, em gả cho anh chứ không phải gả cho nhà họ Tạ, em chỉ quan tâm anh.”
Quá khứ của anh, chỉ toàn những điều tồi tệ.
Không liên quan gì khác, chỉ có tình yêu thuần khiết.
“Không hẳn là thế.” Giọng Tạ Kỳ Diên hơi trầm.
Khương Hữu Dung cười hì hì: “Không phải là mong ngóng chị dâu sao.”
Hạ Vãn Chi tức đến bật cười: “Khương Bách Xuyên có chị là phúc của anh ấy.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.