Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Đinh Hiến
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 174
Để tránh lãng phí nước bọt của vợ yêu anh.
Hạ Vãn Chi: “…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi tỉnh lại nghe tin Hầu Mộng Thu ngoại tình, Tạ Án không phải con ruột của mình, vẻ mặt Tạ Thiên Tề còn bình thản hơn cả khi biết Hạ Vãn Chi gả cho Tạ Kỳ Diên.
Chương 174
Trên đường về Hạ Vãn Chi liên tục nhìn Tạ Kỳ Diên mấy lần, mấy lần muốn nói lại thôi.
Hạ Vãn Chi ngơ ngác nhìn Liễu Thư Bạch đang đứng trên bàn.
Tạ Thiên Tề quá ích kỷ, chắc chắn sẽ không thật lòng lo lắng cho các cháu trai của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồi nhỏ Tạ Kỳ Diên nghĩ bố mình là người đàn ông thương mẹ nhất thế giới. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đền tiền.” Tạ Kỳ Diên nhàn nhạt nói một câu.
Vợ chồng về đến nhà, vừa vào cửa đã thấy mảnh kính vỡ đầy phòng khách.
Không khí như ngưng lại, Tạ Kỳ Diên khàn giọng: “Mẹ… mẹ gọi con là gì?”
“Đợi đã, đợi đã…” Hạ Vãn Chi bị hôn đến toàn thân nóng bừng, “Anh có nghe em nói không, những gì em nói đều là thật đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Kỳ Diên thu lại nụ cười, đôi môi mỏng hôn qua trán cô, giọng nói mệt mỏi lại mang theo sự dịu dàng: “Được, nhà chúng ta em quyết, em muốn anh tranh thì anh sẽ đi tranh.”
Lo lắng hai người họ bị dọa, Liễu Thư Bạch lớn tiếng giải thích: “Không sao, mẹ cậu nói trong nhà có trộm, đang đánh nhau với trộm.”
Diêu Cầm hoạt động một hồi toát mồ hôi, thở hổn hển nhìn Tạ Kỳ Diên đang đi về phía mình, mở miệng liền gọi: “A Diên, con mau giúp mẹ đuổi mấy tên trộm này đi!”
Không, ông ta không phải người.
Không lừa già dối trẻ, không đùa giỡn.
Ánh mắt dời đi, Tạ Kỳ Diên có chút bất mãn với Liễu Thư Bạch: “Bà ấy nói có trộm sao chú không giúp, trốn làm gì?”
Vẻ mặt Tạ Kỳ Diên lạnh lùng, sớm đã hết kiên nhẫn, vốn tưởng Tạ Thiên Tề gọi mình vào là có chút hối hận, nhưng xem ra bây giờ anh không cần thiết phải để Hạ Vãn Chi cùng mình nghe những lời vô nghĩa này.
Mọi người dường như ngừng thở, ngơ ngác nhìn Diêu Cầm.
Từ đó, Tạ Kỳ Diên cho rằng Tạ Thiên Tề là người không có trái tim.
Sau khi được Diêu Cầm đưa đến nhà họ Tạ, Tạ Kỳ Diên nhìn ông từ xa, cậu bé năm tuổi theo bản năng khóc lóc chạy lại gọi bố, giọng nói ngọng nghịu chất vấn ông có phải không cần mẹ nữa không.
Lo Tạ Kỳ Diên một mình nuốt trọn Tạ thị?
Đến khi về biệt thự Thanh Thành, xe vừa dừng hẳn, thân hình cao lớn của Tạ Kỳ Diên đã đè lên người Hạ Vãn Chi.
May mà không thiếu tiền.
Tạ Kỳ Diên không thể thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng nhìn chằm chằm Diêu Cầm sợ bà bị thương.
Nhưng tại sao?
“Chú Tạ nói gì vậy, A Diên đâu có ít quan tâm đến em trai em gái, chưa nói đến những dự án giao cho Tạ Lâm Tạ Nam, chỉ riêng một số công việc thường ngày cũng đủ làm họ bận tối mắt tối mũi, một thời gian trước chú hai vì Tạ Lâm sắp cưới vợ lo cậu ấy mệt, còn cố ý tìm cháu nói nhỏ với A Diên để bớt giao việc.”
Như thể những ngày tháng vui vẻ của ba người ở Nam Thành chỉ là một ảo ảnh.
Bước chân Tạ Kỳ Diên đang tiến về phía trước đột ngột dừng lại.
Từ khi biết tin tức của Diêu Cầm đến giờ, Tạ Kỳ Diên đã lâu lắm rồi không âu yếm với cô như vậy.
Bản tính con người không thể thay đổi chỉ sau một đêm.
Nếu Diêu Cầm sống trong mơ, vậy Hạ Vãn Chi sẽ cùng bà vào giấc mơ.
Liễu Thư Bạch: “… Được thôi.”
“Nghe nói con quản lý Tạ thị rất tốt?” Tạ Thiên Tề ho khan vài tiếng, lại bắt đầu nói thay cho hai nhà chú hai và chú ba, “Đừng quên Tạ thị không phải của một mình con. Tạ Lâm và Tạ Nam chỉ nhỏ hơn con vài tuổi, những việc con làm được tụi nó chưa chắc không làm được, con là anh cả thì phải quan tâm đến em út nhiều hơn, có những dự án cứ mạnh dạn giao cho tụi nó làm.”
Tạ Kỳ Diên thì nhìn Diêu Cầm đang chửi mắng Liễu Thư Bạch không ngừng, một tay ném đồ đạc.
Lạnh lùng, vô tình, Tạ Kỳ Diên thậm chí còn nhìn thấy sự chán ghét trong mắt Tạ Thiên Tề.
Không có gì thích hợp hơn việc giải mộng.
Vậy ông ta đang lo lắng điều gì?
Hạ Vãn Chi không biết anh có bị trúng tà không, cứ bám lấy cô vừa hôn vừa cười.
Còn Tạ Thiên Tề lúc đó cao ngạo nhìn xuống anh, lạnh lùng rút tay ra rồi nói với anh: “Đúng.”
Hạ Vãn Chi bĩu môi: “Dậy đi, xuống xe trước đã, mấy chuyện sau này để sau rồi nói.”
Tạ Kỳ Diên không lên tiếng, chỉ cúi đầu dúi mặt vào cổ cô, liên tục hôn cô.
Hạ Vãn Chi bị hơi thở nóng bỏng của anh làm cho rụt cổ lại, mím môi, nhắm mắt lại nói ra ý nghĩ táo bạo của mình: “Ông ấy tỉnh lại rồi, anh nói xem ông nội có để ông ấy quay lại Tạ thị nắm quyền không? Nếu thật vậy… chúng ta có nên ra tay trước?
Nghĩ một lúc, Hạ Vãn Chi lại nói: “Nếu ông nội thật sự có ý đó, có lẽ anh có thể cân nhắc làm rể nhà em rồi thừa kế tập đoàn của ông ngoại em, nhưng nếu anh không thích, cũng có thể cân nhắc tự mình khởi nghiệp, thành lập một Tạ thị khác?”
Aeon Shop
Đợi anh cười xong Hạ Vãn Chi mới ôm đầu anh, vẻ mặt uất ức nhìn anh.
Ông ta không bằng cầm thú.
Liễu Thư Bạch: “…”
Nhưng giấc mơ đó tan vỡ khi anh năm tuổi.
Thời trẻ, Tạ Thiên Tề đâu từng đề phòng chú hai và chú ba, dù có tiếp quản Tạ thị, ba anh em vẫn âm thầm đấu đá quyết liệt.
Tạ Kỳ Diên nhíu mày, nghĩ đến ý đồ của Tạ Thiên Tề khi nói những lời này.
Phần lớn đồ bị ném vỡ trên đất là đồ sứ Hạ Vãn Chi yêu thích.
Hạ Vãn Chi vô tội chớp chớp mắt, tiếp tục nói: “Ngoài các em trai, A Diên còn chuyển một ít cổ phần sang tên Tạ Đàn làm quà sinh nhật, như vậy còn chưa đủ quan tâm em trai em gái sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tâm thần phân liệt rất ít khi khiến người ta mất trí nhớ, trường hợp của Diêu Cầm ngay cả bác sĩ cũng không thể đưa ra câu trả lời, Hạ Vãn Chi chỉ có thể bắt đầu từ việc ở bên cạnh, từ từ đánh thức bà.
Vẫn còn ban ngày, Hạ Vãn Chi ngẩng đầu lên chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm đong đầy tình cảm của Tạ Kỳ Diên, có chút ngại ngùng nghiêng đầu.
Như thể ông sớm đã biết chuyện này.
Bây giờ thì hay rồi, người vừa mới tỉnh, biết Tạ Kỳ Diên đã nắm quyền Tạ thị lại còn lớn tiếng dạy dỗ.
Không phải là không khuyên được sao.
“Anh đang nghĩ, rốt cuộc là lời gì mà khiến cô giáo Hoàn Tử của anh ba lần bảy lượt muốn nói lại không dám nói.” Một tay chống lên ghế sau lưng Hạ Vãn Chi, mũi Tạ Kỳ Diên cọ cọ vào mũi cô, tay kia tháo dây an toàn cho cô rồi vòng qua eo cô.
Vừa dứt lời, Hạ Vãn Chi trợn mắt, ánh mắt sáng rực, kiên định: “Anh yên tâm, em và gia tộc Becker là hậu thuẫn lớn nhất của anh, ông ấy không thể tranh nổi với anh đâu.”
Tranh hay không tranh đều là chuyện thứ yếu, bây giờ chuyện quan trọng nhất là để Diêu Cầm nhận ra Tạ Kỳ Diên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.