Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 24

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24


"Không có gì," Tống Tụng trả mèo cho ông lão xong liền quay trở về nhà.

"Bạn yêu ơi, mai rảnh không? Ra ngoài đi shopping với mình đi." Là Trần Trân Châu.

Tống Tụng mân mê góc chăn, "Ở nhà Tô Minh Tranh."

Trở vào nhà, dì Trương liền hỏi Tống Tụng trưa nay muốn ăn gì. Tống Tụng muốn ăn mì trứng cà chua, loại có nhiều cà chua.

Tống Tụng mỉm cười lắc đầu, không biết làm sao với cô bạn mê trai của mình. Chợt nghĩ đến những chuyện sắp tới, cô đột nhiên cảm thấy buồn. Trần Trân Châu là bạn thân nhất của cô, mọi chuyện của cô ấy cô đều biết, cô ấy không hề giấu giếm gì. Còn cô... Tống Tụng không định kể cho Trần Trân Châu về kế hoạch của mình. Nói chính xác hơn, cô không định nói với bất kỳ ai. Cô muốn rời đi, phải rời đi một cách sạch sẽ, triệt để. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Tụng nhếch mép, lại cảm thán về đầu óc yêu đương của Trần Trân Châu, người khác thấy bạn trai nghèo rớt mồng tơi là chạy mất dép, còn cô ấy thì mừng vì không cần ra ngoài cũng có thể ngắm sao, "Chuyện giữa chúng mình phức tạp hơn cậu tưởng. Còn cậu? Dạo này thế nào? Anh ta đối xử với cậu ra sao?"

Tống Tụng bảo dì Trương ăn cùng, dì Trương từ chối. "Không sao đâu, Tô Minh Tranh không có ở nhà, dì cứ coi như là ăn cùng con."

Tô Minh Tranh thấy Tống Tụng vẻ mặt hoảng hốt, khóe môi cong lên nụ cười, anh nhướng cằm, ra hiệu cho dì Trương rời đi.

"Anh ăn chưa?" Tống Tụng lịch sự hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Minh Tranh gật đầu, "Để Đại Trần đưa em đi."

"Em muốn nuôi mèo không?" Tô Minh Tranh đặt điếu thuốc sang một bên, nghiêng người về phía trước, gần Tống Tụng hơn.

Tô Minh Tranh nghĩ, nếu ấn tượng ban đầu của anh về cô tốt hơn một chút, có lẽ, anh đã theo đuổi cô.

Tống Tụng lắc đầu, "Chị không biết bố em." Tống Tụng ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, hai người gần nhau hơn một chút, "Bố em thường sống cùng em à?"

"Hả?" Tống Tụng trợn tròn mắt, hóa ra anh ta không nghe thấy?

Editor: Mín Mín

"Định không nói chuyện với tôi nữa à?" Giọng Tô Minh Tranh bình thản xen lẫn chút ý cười.

Nhắc đến chồng, Trần Trân Châu dường như có vô số điều muốn nói, Tống Tụng bật loa ngoài, đặt điện thoại sang một bên, để Trần Trân Châu tự nói, cô "lắng nghe" cho đến khi Trần Trân Châu tự nói mệt, chủ động cúp máy.

"Vừa ăn trưa xong à?" Tô Minh Tranh nhìn xuống phần ăn gần như chưa động đến trước mặt Tống Tụng, "Để dì Trương hâm nóng lại cho em nhé?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tống Tụng nghe vậy nhướn mày, "Quen nhau ở trường đại học, anh ấy theo đuổi con, yêu con đến c·h·ế·t đi sống lại, để theo đuổi con, anh ấy đã tiêu rất nhiều rất nhiều tiền. Con lớn lên chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Hơn nữa, anh ấy thật bá đạo, ôm con, nói với con rằng, sau này nếu có ai bắt nạt con, anh ấy sẽ giúp con trả thù gấp bội."

Cậu bé vẫn lắc đầu rồi lại gật đầu, "Mẹ sẽ đến thăm em, nhưng bà chỉ có thể đến lén lút."

Chương 24

Tô Minh Tranh hơi nhíu mày, "Em hỏi anh ta làm gì?"

Tô Minh Tranh nhún vai, khẽ cười, "Hả cái gì? Tôi chỉ tò mò em nói gì với dì Trương..."

Nói xong, Tống Tụng quay người lên lầu.

Tống Tụng vô thức hỏi tại sao, cậu bé nhắc đến mẹ liền vui vẻ, cậu bé giải thích: "Vì mẹ đang mạo hiểm. Không thể để bố phát hiện, nếu không, bố sẽ giận, rồi sẽ không cho mẹ đi. Nếu mẹ không đi được, mẹ sẽ không vui."

Vừa dứt lời, Tống Tụng thấy rõ sắc mặt dì Trương thay đổi, đang định nói tiếp thì thấy bà đứng dậy, Tống Tụng nhìn theo ánh mắt của dì Trương.

"Anh có biết Mạnh Khắc không?" Tống Tụng hỏi.

Thấy vậy, Tô Minh Tranh lại ngồi xuống, anh vô thức dịu giọng, "Vừa nãy em nói gì với dì Trương?"

Tống Tụng mỉm cười nói không có gì.

"Anh hút thuốc à?" Tống Tụng liếc thấy điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay thon dài của Tô Minh Tranh.

"Đó không phải mèo của tôi, là của cậu bé nhà bên cạnh." Tống Tụng chỉ mải nói chuyện cậu bé, quên mất chú ý đến câu trả lời của Tô Minh Tranh.

Khi nhìn rõ khuôn mặt Tô Minh Tranh, Tống Tụng đã nghĩ ra hàng vạn cách tự sát. Tại sao anh ta lại quay về? Anh ta quay về từ lúc nào?

Tô Minh Tranh cũng lắc đầu, "Công ty tôi cách đây không xa, nên quay về xem sao."

Tô Minh Tranh thành thật nói: "Sáng nay thấy em chơi với mèo, tưởng em thích."

Tống Tụng lắc đầu, cầm đũa lên, "Không cần."

Về phòng, Tống Tụng mở laptop. Tô Minh Tranh không biết từ lúc nào đã đến căn hộ của cô, chuyển hết hành lý của cô đến đây, cô cũng không cần phải làm thủ tục nghỉ việc. Có lẽ đây là năng lực của cựu sinh viên danh dự. Không đi cũng tốt, đỡ phải giao tiếp thêm. Tuy nhiên, ngày mai là thứ Sáu rồi. Tống Tụng đã hứa với Trần Hoài Vũ sẽ đi tiễn anh ấy.

Điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên đổ chuông, Tống Tụng đặt laptop sang một bên, nghe máy.

Tống Tụng khẽ thở dài, chỉ là một bữa ăn thôi, cô không muốn phản bác lại, gật đầu, "Vâng, vậy dì làm gì con ăn nấy."

Đợi dì Trương đi khỏi, Tô Minh Tranh ngồi xuống đối diện Tống Tụng, anh vắt chéo chân, kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, lặng lẽ đợi Tống Tụng ngẩng đầu lên.

Tống Tụng không cần suy nghĩ đã từ chối, "Không cần, tôi tự đi được, ở khách sạn Tùng Hải, tôi đã tra rồi, rất gần."

"Vậy à," Tống Tụng ăn xong đặt đũa xuống, "À đúng rồi, tối mai tôi đi tiễn đồng nghiệp, nói trước với anh một tiếng."

"Là bố của cậu bé nhà bên cạnh." Tống Tụng kể lại toàn bộ quá trình quen biết cậu bé cho Tô Minh Tranh nghe.

"Wow, vẫn sống chung cơ à." Trần Trân Châu cười nói: "Mình đã cảm thấy hai người có ý với nhau, chỉ là đều cứng miệng, không ai chịu thừa nhận."

Tống Tụng đã từ chối Trân Châu qua WeChat, nhưng cô ấy lại gọi điện thoại, Tống Tụng vẫn từ chối bạn mình, "Không được rồi, mình đã nói với cậu rồi, mai mình có việc." (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Trân Châu thở dài: "Thôi được rồi, mà này, bây giờ cậu ở đâu? Cậu nghỉ việc rồi vẫn ở được trong ký túc xá giáo viên à?"

Tại sao lời anh nói nghe như là vì cô mà cai thuốc vậy? Tống Tụng dời mắt đi, thầm mắng mình tự luyến, người ta là vì con.

Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, cuối cùng vẫn là Tô Minh Tranh chủ động phá vỡ sự im lặng.

Logic ngôn ngữ của cậu bé rất tốt, chỉ vài câu nói, Tống Tụng đã có thể hình dung ra câu chuyện tình yêu hận thù của bố mẹ cậu bé, "Nếu em muốn, sau này có thể để bảo mẫu đưa em sang nhà chị chơi."

Ông lão gật đầu, "Đúng vậy, cảm ơn cô."

Tống Tụng ôm mèo đến trước cửa biệt thự bên cạnh, có lẽ cậu bé đã nói trước, cô chưa kịp giải thích lý do thì một ông lão râu bạc đã chủ động mở cửa, "Chào cô, cảm ơn cô đã mang mèo sang."

Có nên nói với Tô Minh Tranh không? Tống Tụng mở DingTalk, nhưng vừa click vào đã hiện thông báo lỗi, cô đã bị xóa khỏi nhóm. "Nhanh thật đấy," Tống Tụng cười khổ.

Dì Trương lên gọi Tống Tụng xuống ăn cơm.

Tô Minh Tranh hoàn hồn, cúi đầu nhìn điếu thuốc chưa được châm lửa, "Trước đây có hút, bây giờ đang cai. Em mang thai rồi, tôi sẽ không hút nữa."

Nguồn: Bán Hạ

"Chị ơi, chị đừng buồn vì em. Bố em rất giàu, nên em sống rất vui. Không ai có thể bắt nạt em, còn có rất nhiều người muốn chơi với em nữa." Vẻ mặt cậu bé quả thật không hề buồn bã, hai tay nắm chặt hàng rào, khuôn mặt trắng nõn áp sát vào thanh sắt màu trắng, "Bố em tên là Mạnh Khắc, chị có biết bố em không?"

Dì Trương mới bưng bát mì của mình ngồi xuống cạnh Tống Tụng. Nhìn bát mì trứng cà chua của dì Trương, Tống Tụng bật cười.

Tô Minh Tranh nhướn mày, anh chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Tụng. Thật đáng sợ, Tống Tụng lại thấy được sự thâm tình trong mắt anh, cô thậm chí còn nghi ngờ, giây tiếp theo anh sẽ đi đến bên cô và hôn cô.

Tống Tụng bất chấp tất cả ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tô Minh Tranh, "Anh rất vui đúng không, khi nghe những lời tôi vừa nói. Tôi nói như vậy hoàn toàn là vì anh thôi. Anh xem, dì Trương là người của mẹ, câu hỏi của bà ấy rất có thể là do mẹ anh hỏi, vậy tôi nói dối cũng coi như là một câu trả lời an toàn chứ."

"Không có gì, dì ấy hỏi tôi quen anh như thế nào, tôi nói theo lời anh, là quen ở trường, rồi... tô vẽ thêm chút tình cảm của anh dành cho tôi." Nói xong, Tống Tụng ngẩng đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào Tô Minh Tranh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Tụng nghe ra sự vui vẻ trong giọng nói của anh. Vui vẻ? Anh ta có gì mà vui chứ?

Dù Tống Tụng không mang thai nhưng nghe được những lời này thì cô vẫn cảm thấy xót xa, thương cậu bé còn nhỏ như vậy, cuộc đời mới chỉ bắt đầu.

Tống Tụng đặt đũa xuống, hai tay đặt trên bàn, ngồi ngoan ngoãn.

Tống Tụng liếc mắt thấy một người phụ nữ lớn tuổi đi tới, đoán chắc là bảo mẫu của cậu bé. Quả nhiên, giây tiếp theo, người phụ nữ đó nói: "Chào cô, tôi là bảo mẫu của cậu bé, cảm ơn cô đã trò chuyện với tiểu thiếu gia nhà tôi."

"Cô và thiếu gia quen nhau như thế nào vậy?" Dì Trương vẫn luôn tò mò, con gái bà cũng giục bà hỏi thăm nhưng không có cơ hội, bây giờ Tô Minh Tranh không có nhà, vị phu nhân mới của nhà họ Tô này có vẻ dễ gần. Dì Trương thẳng thắn nói ra sự tò mò của mình.

"Chào ông," Tống Tụng đưa mèo cho ông lão, "Đây là... Bò Sữa?"

Đi trên con đường nhỏ trong vườn, Tống Tụng liếc mắt thấy cậu bé vẫn đứng bên hàng rào. Cô lại đi tới, "Chị đã trả mèo về rồi. Sao em không vào nhà?"

Tô Minh Tranh bình thản lắc đầu, "Không biết."

"Sao đột nhiên lại hỏi tôi vậy?" Tống Tụng húp một ngụm canh.

Tống Tụng quay người lại, cau mày, hai tay che mặt cúi đầu, không dám nhìn Tô Minh Tranh thêm một lần nào nữa.

Dì Trương rõ ràng ngạc nhiên trước câu trả lời của Tống Tụng, bà chủ động nói: "Cô đang mang thai, nên ăn những món bổ dưỡng. Tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn cho bà bầu."

Cậu bé lại nói tiếp: "Em không có chân, nên không đi được."

Tống Tụng có một đôi mắt rất đẹp, không phải màu nâu thông thường, mà là màu đen tuyền, tròn xoe và sáng ngời, giống như mắt nai con trong rừng, ngây thơ đáng yêu. Làn da cô lại trắng, dáng người cao ráo, vóc dáng cũng rất đẹp, Tô Minh Tranh đã được trải nghiệm thực tế. Nghĩ đến đây, Tô Minh Tranh không tự nhiên đổi chân vắt chéo. Anh biết Tống Tụng xinh đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của cô, anh đã nghĩ vậy, lần đầu tiên gặp cô ngoài đời, càng khiến anh biết rằng, thật sự có người ngoài đời đẹp hơn ảnh gấp ngàn lần vạn lần.

"Em không đi được," giọng nói non nớt của cậu bé vang lên bên tai Tống Tụng, cô nghe xong ngẩn người ra một lúc.

Tô Minh Tranh đứng dậy, Tống Tụng rõ ràng hoảng hốt. Tô Minh Tranh cười nói: "Tôi đáng sợ vậy sao?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24