Đêm Nay Không Một Mình
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Chương 3
Tôi cười không để tâm, cậu ấy mang đôi giày thể thao phiên bản giới hạn, tiền cũng không mua được.
Tôi ăn hết cả đ ĩa bánh kem: “Không buồn không được, nên chỉ còn cách gọi em đến để mừng sinh nhật cùng chị.”
“Ở Đại lộ Minh Dương.”
Khi Thẩm Chiêu sắp đến nơi, tôi chuyển tiền cho Linh Dương Chi: “Cảm ơn em về chiếc bánh nhé, bé cưng.”
Linh Dương Chi mang lên hai chai rượu, đưa tôi một chai: “Chị đang phiền chuyện gì vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày phát hiện Thẩm Chiêu và Hà Mẫn có gì đó, tôi ở một mình trên sân thượng của phòng vẽ rất lâu.
Linh Dương Chi ngồi đối diện, nhìn bàn một lúc rồi mới do dự hỏi tôi: “Chị, anh ta còn… còn ở với người khác không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh Dương Chi mím môi, cố gắng tìm lời an ủi tôi: “Chị đừng buồn.”
Linh Dương Chi gật đầu: “Tất nhiên là được, vốn dĩ là em tặng chị mà.”
“Tửu Tửu, em đang ở đâu?”
Xe của Thẩm Chiêu đỗ ở trạm. Anh ta gọi tài xế lái xe, ghế phụ có Hà Mẫn đang ngồi. Cô ta rất tự nhiên mà cười chào tôi: “Lâu rồi không gặp, An Tửu.”
Thẩm Chiêu tỏ ra hối hận và tự trách: “Anh lại quên mất hôm nay là sinh nhật của em.”
Chị tôi có đánh giá về cậu là: chu đáo, tận tâm, có suy nghĩ, là người đáng tin cậy và thực tế. Dù điều cuối cùng còn cần kiểm chứng. Nhưng không thể phủ nhận rằng tôi thấy cậu ấy là một chàng trai dễ mến.
Tôi ôm bó hoa lên: “Còn bó hoa này nữa, chị rất thích, có thể mang về không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tối nay cảm ơn em.” Tôi xoa đầu cậu ấy: “Có rảnh sẽ đến phòng vẽ tìm em.”
Cậu ấy đồng ý còn nhanh hơn tôi tưởng tượng.
Tôi xúc một muỗng bánh kem đưa vào miệng: “Hừm, đang định tối nay về sẽ phạt anh cho ra trò.”
Chương 3: Chương 3
Linh Dương Chi là trợ lý trong phòng vẽ của chị tôi.
Tôi mở nắp, uống một ngụm rượu: “Phiền chồng đang muốn ngoại tình.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi ôm bó hoa, nhẹ nhàng gật đầu với cô ta: “Chào cô Hà.”
“Giả đấy.” Tôi chạm ly với cậu ấy, hỏi một cách thản nhiên: “Cậu có phiền muộn gì không?
“Lỗi của anh, lỗi của anh, tùy em phạt!” Thẩm Chiêu liên tục xin lỗi, “Em đang ở đâu, anh đến đón em.”
Linh Dương Chi im lặng một lúc, rồi nói đùa: “Tất nhiên là có, phiền vì không có tiền.”
Cậu ấy hiếm khi tỏ ra một chút bướng bỉnh, tránh tay tôi: “Đừng xoa đầu, em không phải trẻ con nữa.”
Không lâu sau khi đăng trạng thái lên WeChat, cuộc gọi của Thẩm Chiêu đã đến.
Tôi gửi vị trí hiện tại cho anh ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó, khi hành vi của Thẩm Chiêu ngày càng quá đáng, một ngày nọ sau khi uống rượu, tôi thử thăm dò Linh Dương Chi: “Thỏa thuận một giao dịch nhé?”
Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh, ngạc nhiên đến mức nói lắp: “Thật, thật sao?”
Cậu ấy là một thanh niên mới bước vào đời, mang một khuôn mặt đẹp và tính cách vui tươi, cởi mở.
“Đúng vậy, tối nay anh ta tổ chức ăn mừng cho cô ta, quên cả sinh nhật của chị.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.