Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 653: Tiểu Tinh đang ở đâu? (1)
Diệp Ninh Uyển cởi dây trói cho Bùi phu nhân.
Bùi phu nhân cắn răng, xoay người chậm rãi đi về phía trước.
"Minh Hàm, con chỉ có một đứa em trai này thôi, từ nhỏ đến lớn con là người cưng chiều em trai nhất, cái gì con cũng nhường nó, con không thể trơ mắt nhìn nó c.h.ế.t được!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Có lẽ là sau khi rời khỏi phòng bệnh, vì không thay thuốc nên vết thương ở nửa người dưới đã chảy máu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đi qua vô số đống phế liệu chất thành núi, bà ta nhìn thấy Bùi Minh Hàm đang ngồi dựa vào một đống phế liệu khác phía sau đống phế liệu.
"Minh Hàm! Minh Hàm, con đang ở đâu!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Có phải Bùi Phượng Chi đã dùng Minh Hạo để uy h.i.ế.p mẹ không?"
"Con không thể như vậy, cứ tiếp tục thế này con sẽ c.h.ế.t mất, đi theo mẹ, mẹ đưa con đi khám được không?"
Phải nói rằng, lúc này Bùi Minh Hàm như đã hoàn toàn thông suốt, vừa đoán đã trúng.
"Minh Hàm! Minh Hàm, sao con lại ra nông nỗi này?"
Ngoài ra, trên chiếc quần bệnh nhân của hắn ta còn dính vài vết máu.
"Ha ha ha ha, mẹ! Mẹ có thật lòng yêu thương con không? Mẹ có thật lòng yêu con không? Hay là, mẹ chỉ muốn làm phu nhân gia chủ của Bùi gia, mẹ chỉ muốn quyền lực mà thôi?"
"Mẹ, con ở đây."
Dù giọng Bùi Minh Hàm có nhỏ đến đâu, nhưng là mẹ, Bùi phu nhân vẫn lập tức nhận ra vị trí của hắn ta, tăng tốc bước chân chạy về phía đó.
Bà ta nghẹn ngào nói:
Bà ta do dự một chút, lập tức nghĩ đến Bùi Minh Hạo.
Bùi phu nhân không để ý đến những điều này, vội vàng chạy về phía Bùi Minh Hàm, nước mắt lưng tròng.
Một mùi hôi thối khó chịu bốc ra từ người Bùi Minh Hàm, đó là vì hắn ta đang đeo túi tiểu.
Đúng vậy, Diệp Ninh Uyển chắc chắn rằng bà ta không thể bỏ mặc Bùi Minh Hạo, sợi dây trói buộc trong lòng mãi mãi hữu dụng hơn sợi dây trói buộc trên người.
Bùi Minh Hàm lạnh lùng nhìn Bùi phu nhân đang nắm lấy cánh tay mình, đôi mắt sắc bén đỏ ngầu, chất vấn từng chữ một:
"Đi tìm con trai bà đi."
Trong mắt Bùi Minh Hàm có một phút d.a.o động, nhưng ngay sau đó, lại khôi phục vẻ lạnh lùng.
Ban đầu Bùi phu nhân còn có chút không dám tin, không ngờ Diệp Ninh Uyển lại dễ dàng tha cho mình như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết đã qua bao lâu, Bùi phu nhân chỉ cảm thấy như đã qua cả thế kỷ, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói khàn khàn yếu ớt của Bùi Minh Hàm từ phía xa.
Hắn ta hừ lạnh một tiếng, hất mạnh tay Bùi phu nhân đang nắm lấy cánh tay mình ra, cười lạnh.
Bùi Minh Hàm vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân, sắc mặt xanh xao, trên trán lấm tấm mồ hôi, cả khuôn mặt hốc hác vì đau đớn, tiều tụy như sắp c.h.ế.t đến nơi.
"Vậy nghĩa là, bây giờ mẹ cảm thấy con đã vô dụng rồi, nên không cần đứa con trai này nữa, mà quay sang ủng hộ Bùi Minh Hạo sao?"
Bùi phu nhân do dự một lúc lâu, mới đỏ hoe mắt gật đầu.
Giọng bà ta không ngừng vang vọng trong nhà máy bỏ hoang. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.