Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 301: “Trâu già” muốn ăn “cỏ non” thì phải có bản lĩnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 301: “Trâu già” muốn ăn “cỏ non” thì phải có bản lĩnh


Cô nhét chiếc ba lô quân dụng vào trong ba lô lớn của mình, vốn dĩ cái ba lô xẹp lép lập tức bị nhồi đến căng phồng.

Bây giờ còn chín củ, có hơi ít.

Trương Hướng Đông nghĩ đến người anh em chí cốt, lại nghĩ đến bộ dạng của Giang Đường, không nhịn được cười khẽ:

Trong lòng Giang Đường tính toán xong, cô dọn dẹp hòm gỗ lại và cất xuống gầm giường, kéo chăn phủ xuống.

“Tôi tìm đồng chí Trương Hướng Đông.”

Cô chưa bán, nhưng cũng đã quyết định sẽ không đào linh chi nữa.

Nói gì thì nói, Lục Trường Chinh thật sự là vừa làm cha vừa làm mẹ.

Thế nhưng cậu ruột của anh ta như chẳng nhìn thấy gì, sải bước đi thẳng đến trước mặt Giang Đường: (đọc tại Qidian-VP.com)


“Đồng chí Giang, cô đến tìm cậu tôi à?”

Những nữ đồng chí khác có thể còn phải mua đồ dùng sinh hoạt hay vật dụng cá nhân, nhưng cô thì không cần.

Thu dọn balo xong, Giang Đường khoác thêm một chiếc sơ mi ngoài áo ba lỗ, rồi mặc thêm áo khoác quân phục nữ ở ngoài cùng.

Gương mặt Trương Hướng Đông vốn còn đang mỉm cười, quay đầu lại đã trợn mắt nhìn đứa cháu ngoại của mình: “Gọi là thím!”

Trong hòm, có mấy hộp thiếc đựng bánh quy.

Anh ta ngồi đối diện với Giang Đường.

Giang Đường nhận ra mặt anh ta, nhưng không hề nghĩ anh ta lại có quan hệ với Trương Hướng Đông. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh ta chỉ có thể nhân lúc đi đường mà len lén quan sát Giang Đường, hy vọng nhìn ra được chút gì khác lạ.

Tới đơn vị của Trương Hướng Đông, vừa đến cổng thì cô gặp Hướng Văn Triết.

“Lúc nào rảnh thì đến nhà ăn cơm, sư mẫu của em lúc nào cũng ở nhà. Muốn ăn gì thì cứ tới.”

Giang Đường ngẫm nghĩ một lát. Cô không thể vô duyên vô cớ nhận tiền của bộ trưởng Tống.

Trong hộp vẫn còn chín củ.

Không phải đâu, sao câu này của lão Lục nghe như đang nói bọn họ là gánh nặng thế?

Tuy trong lòng Hướng Văn Triết rất tò mò, rốt cuộc lần đó Giang Đường đã làm sao mà chỉ vung tay một cái đã khiến Vương Cường quỳ rạp xuống đất?

Lần này vào núi nếu đào được nhân sâm, cô sẽ mang tặng ông một củ.

Tối hôm đó, trước khi tan ca, Trương Hướng Đông không quên gọi điện cho Lục Trường Chinh.

Anh hừ hai tiếng rồi cúp máy.

“À đúng rồi, tiếng Nhật em tự học trước đây, học đến đâu rồi?”

Lúc này cô mới hiểu ra — anh đã chuẩn bị riêng cho cô một phần.

Chính điều này lại càng khiến Hướng Văn Triết thấy tò mò hơn.

Cô không thể làm những việc quá khác người, kẻo bị nghi ngờ.

Đến trước văn phòng Trương Hướng Đông, liếc mắt thấy anh không có ở đó, cô mới yên tâm đến phòng tiếp khách ngồi chờ.

Một người nhà giáo viên ở phòng bên cạnh thấy cô đang khóa cửa thì cười hỏi thăm.

Giờ Giang Đường có việc chính đáng, nên Thầy giáo Thẩm cũng không tiện giữ cô lại.


Còn linh chi thì không đáng giá, mấy cây tốt mà cô từng đào được, tiệm thuốc nói chỉ đáng giá một trăm đồng.

“Cậu chăm sóc tốt người của mình, tức là đang bảo vệ Đường Đường rồi.”

“Chú Trường Chinh… trâu già gặm cỏ non đấy à?”

Từ lúc đầu còn giúp cô mua áo lót, q**n l*t, đến sau này mặt không biến sắc đi mua cả băng vệ sinh…

Cô một tháng dùng hai mươi cái, như vậy có thể dùng trong năm tháng.

Trương Hướng Đông từ ngoài bước vào, Hướng Văn Triết lập tức đứng dậy.

Ngoài những người bán đồ ăn sáng, người quét đường và mấy người đổ thùng phân thì hầu hết người dân vẫn còn chìm trong giấc ngủ.

“Vậy số tiền một trăm đồng đó, tôi có cần trả lại cho Trưởng phòng Tống không?”


Hướng Văn Triết cũng không ngờ lại gặp Giang Đường ở đây.

Vẫn có chút ngơ ngác, khờ khạo.


Hướng Văn Triết nghe xong, còn chưa kịp tiêu hóa, người trông chỉ cỡ tuổi mình mà, sao lại mang vai vế lớn thế?

“Cậu… cái cô đồng chí này cô ấy…”

Sáng sớm hôm sau, năm giờ, trời còn chưa sáng.

Cả băng vệ sinh mỗi tháng cần dùng, anh cũng một hơi mua hẳn một trăm cái.

“Được, cái này cho em.”


“Vậy à…”

Sáng hôm sau, cô chuẩn bị sẵn một bao tải gai thật chắc chắn, nhét vào balo.

“…Hả?”

Chương 301: “Trâu già” muốn ăn “cỏ non” thì phải có bản lĩnh

Trương Hướng Đông bật cười: “Không cần, đó là tiền lãnh đạo tự bỏ túi giúp em, còn mấy thứ này là do hậu cần chúng tôi chuẩn bị.”

Chiếc xe rời khỏi con hẻm, lặng lẽ rẽ vào màn sương sớm.

Anh ta còn đang cố kìm lòng định mở miệng hỏi chuyện, thì cửa phòng tiếp khách đã bị đẩy ra.

Lúc này thì Hướng Văn Triết thật sự sững sờ:

Cô bỏ thêm một trăm đồng mà bộ trưởng Tống vừa đưa vào, rồi đếm lại — tổng cộng một trăm tám mươi lăm đồng.

Lục Trường Chinh lúc khai giảng đã chuẩn bị cho cô đủ xà phòng và dầu gội dùng cho cả học kỳ.

Một chiếc xe jeep dừng lại ở đầu hẻm Đồng La.

Đội mũ chỉnh tề xong, Giang Đường liền rời khỏi ký túc.

Hướng Văn Triết: ???

Nhìn cô với dáng vẻ chuẩn bị ra ngoài, tuy ăn mặc có khác, nhưng ánh mắt kia vẫn anh ta như lần đầu tiên anh ta gặp cô cách đây hơn hai tháng.

Vào rừng ngủ lại qua đêm, thật ra cô không sợ lạnh. Nhưng Lục Trường Chinh đã dặn rồi — dù lúc nào, cũng phải nhớ mình vẫn là người.

Vợ của anh, anh hiểu rõ nhất.

Câu này là để Lục Trường Chinh ở tận Tây Bắc cũng được yên lòng.

Lần trước cô đào được mười bốn củ, hai củ đem làm lễ tạ, hai củ nấu trà nhân sâm với nước mắt để điều dưỡng thân thể cho Thẩm Tự Thanh và những người khác.

Muốn tìm chút chủ đề để bắt chuyện.

Hướng Văn Triết tươi cười chào hỏi.

“Đó là cậu tôi, cậu ruột đấy.” Hướng Văn Triết cười hì hì tự giới thiệu, rồi chủ động dẫn đường cho Giang Đường vào trong.

Giang Đường gật đầu, khóa cửa lại rồi quay người bước xuống lầu, đi tìm Trương Hướng Đông.

Trong túi còn có một con dao găm quân dụng, một bình nước quân dụng — đều là Lục Trường Chinh đưa cô từ trước.

Trong balo có một hộp diêm, một cây đèn pin đã thay pin mới, một tấm chăn nhỏ được cuộn gọn lại.

Cô lấy một hộp ra mở nắp, bên trong là tiền và tem phiếu nhà trường phát trong học kỳ này, lẻ tẻ cũng có khoảng một trăm đồng.

“Cậu cũng không cần lo chuyện em dâu bất tiện gì đâu, trong tổ chúng tôi có nữ đội viên.”

Trương Hướng Đông: …

Giang Đường đậy nắp hộp đựng tiền lại, đặt lên chiếc hộp đựng vàng thỏi.

“Em về nghỉ trước đi, sáng mai năm giờ tôi đến đón.”

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ Giang Đường, ông mới chào tạm biệt cô.

Vẫn là nhân sâm của cô và “con cháu nhà nhân sâm” mới đáng giá.

Hướng Văn Triết cũng đi vào theo.

Cô đã xem dự báo thời tiết, mấy ngày tới trời quang mây tạnh, rất thích hợp để vào núi.

“Tiểu Giang về nhà à?” (đọc tại Qidian-VP.com)


Cô đóng cửa lại, rồi từ dưới gầm giường lôi ra một cái hòm gỗ có khóa. Cô ngồi bệt xuống đất, tháo chìa khóa đeo trên cổ ra, mở khóa.

Thế nhưng đối phương lại không có vẻ gì là muốn trò chuyện cả, cứ ngồi yên không nói, mà lạ một chỗ — cô ấy vậy mà lại không thấy ngại?

Tự nhiên cũng không để ý đến ánh mắt dò xét của Hướng Văn Triết.


Lục Trường Chinh không nói gì nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Số tiền trợ cấp từ trường, cô tiêu rất ít. Mỗi tháng ngoài gọi điện thoại cho Lục Trường Chinh, mua tem thư, mua mực viết thì gần như không tốn khoản nào.

Vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, Giang Đường đeo ba lô to trên lưng, bước lên xe.


Trương Hướng Đông đưa cho Giang Đường một chiếc ba lô quân dụng, bên trong nhét đầy đồ đạc, phồng căng.

Nhưng anh ta từ nhỏ đã được dạy dỗ tử tế, nên không thể tùy tiện dò hỏi người chỉ mới gặp lần thứ hai.

Giang Đường thoáng nghi hoặc, Trương Hướng Đông liền giải thích rằng đó là mấy món có thể dùng được khi vào núi.

Tuy không phải chuyên ngành của ông, nhưng Thẩm Tự Thanh vẫn rất quan tâm.

Giang Đường nghĩ lần này vào núi nếu có cơ hội sẽ đào thêm ít nữa.

Giang Đường đáp khẽ một tiếng, không nói nhiều lời, xoay người rời đi.

“Vâng ạ.”

Khoan đã, sao đồng chí này với cậu mình cũng có cái kiểu lạnh lùng thế này?

Giang Đường trở về ký túc xá.

“Tiểu Giang chuẩn bị xong cả rồi chứ?”

Từng món được sắp xếp cẩn thận. Quan trọng nhất là cái cuốc nhỏ, cô cũng không quên.

“Rồi ạ.”

Trương Hướng Đông dặn dò.

“Thì chú Lục nhà cháu có bản lĩnh mới ăn được cỏ non chứ sao.”

“Đồng cái gì mà đồng?!”

“…Hả?!”

Bên cạnh đó là một hộp khác — đựng nhân sâm.

“Có lẽ cậu tôi đang họp, tôi dẫn cô đến phòng tiếp khách chờ nhé.”

Giang Đường lúc đi đường luôn nghiêm túc, không ngó đông ngó tây.


“Cô ấy là vợ của chú Trường Chinh của cháu đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 301: “Trâu già” muốn ăn “cỏ non” thì phải có bản lĩnh