Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chanh Siêu Ngọt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 380: Cùng nhau ăn Tết, thật náo nhiệt
Tối nay không cần khách sáo gì nữa, cả nhà họ Lục đến đây ăn cơm!
Cả nhà sáu người bước vào sân, mở cửa đặt hành lý xuống, sau đó lấy khăn lau bàn ghế và giường, rồi mới trải chiếu, chăn màn.
“Cháu biết rồi cô, đừng lo. Chúng cháu lớn cả rồi, không còn là trẻ con nữa đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hà Lệ Hoa nhìn thấy dáng vẻ của cháu gái thì không nhịn được mà bật cười.
Ở chỗ họ, dịp Tết có tục đi thăm mộ, cúng bái tổ tiên, Lưu Tề Hồng hoàn toàn hiểu được.
“Em tưởng chị dâu em giống em chắc? Chị ấy học ở trường không chỉ được miễn toàn bộ học phí, mà còn được lĩnh đủ loại học bổng, nhận tiền thưởng mỏi cả tay.”
Họ trở về đúng ngày hai mươi bốn tháng Chạp.
Đi cùng còn có Lưu Tề Hồng và Thành Kiến Quốc – người mới từ quê vội vàng về kịp.
Hà D·ụ·c Thành nhìn quyển sổ tiết kiệm trong tay anh trai, vẻ mặt đầy nghi hoặc, không hiểu dụng ý của anh là gì.
Từ trong nhà, Lục Trường Chinh gọi giật lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hà D·ụ·c Thành ngây người.
Chương 380: Cùng nhau ăn Tết, thật náo nhiệt
Ông vừa nhận đồ vừa quay lại gọi vợ mình chuẩn bị cơm tối.
Tối nay thì ăn ở đây trước đã, mấy hôm nữa nghỉ ngơi xong, họ sẽ mời nhà họ Phan sang nhà mình dùng cơm.
Việc anh chị đứng về phía họ, ủng hộ tinh thần đã đủ khiến anh cảm động lắm rồi.
Trời đất ơi! Chị dâu rốt cuộc là đi học hay là đi làm vậy?
Hai anh em Thành Hướng Tiền và Thành Cảnh Trình cũng không chịu ngồi yên, thấy ba chị em sinh ba được ra ngoài, lập tức náo loạn đòi đi theo cho bằng được.
Nhưng thật ra mà nói, người nhà họ Hà ai cũng hòa nhã, dễ gần, bà thật sự chưa từng cảm thấy khó chịu chút nào.
Thật sự không hiểu nổi, hoàn toàn không hiểu nổi!
“Anh, có chuyện gì vậy?”
Hà D·ụ·c Thành nhét sổ tiết kiệm vào túi trong, vừa đi vừa cười tủm tỉm.
Khóe miệng Hà D·ụ·c Thành giật giật, ngũ quan như đông cứng lại, không biết nên biểu hiện cảm xúc gì cho phải.
“Cô ơi, chị dâu ơi, cháu đi đây ạ!”
Thấy hai người tay xách nách mang không ít quà đến, Phan Hữu Đức vội đứng dậy ra đón, cười tươi đưa họ vào nhà.
Bà vừa cười vừa dịu dàng trấn an cháu: cây quế ở đây sẽ không c·h·ế·t đâu.
“Vậy các cháu chú ý giữ gìn sức khỏe. Làm ăn buôn bán dù bận rộn đến đâu cũng không được quên ăn uống, nghỉ ngơi.”
Không ngờ anh chị không chỉ ủng hộ bằng lời nói, mà còn sẵn sàng giúp vốn cho hai anh em buôn bán…
Nhưng như vậy mới đúng không khí Tết – đông vui, nhộn nhịp, ấm áp.
“Dạ dạ, đi liền đây, đi ngay đây.”
Lục Trường Chinh giao sổ tiết kiệm cho Hà D·ụ·c Thành xong cũng không giữ anh ở lại thêm.
Hà D·ụ·c Thành rất ngoan ngoãn, nói chuyện cũng đầy lễ phép với người lớn.
“Tiền trong cuốn sổ tiết kiệm này chỉ là một phần tiền thưởng của chị dâu em thôi. Em nghĩ vợ chồng anh ngốc đến mức không nuôi con, bán cả xoong nồi để dốc vốn cho em à?”
Cuối cùng, anh đành ngơ ngác mở sổ tiết kiệm trong tay ra — nhìn thấy con số ba nghìn đồng, anh không kìm được hít sâu một hơi lạnh.
Hà D·ụ·c Thành lập tức dừng bước.
“Văn Tĩnh dẫn Quốc Viễn với bọn nhỏ cùng đi luôn đi, cho chú của mấy đứa xem – đứa cháu gái ngày nào giờ đã trưởng thành, có gia đình, sống tốt đẹp như vậy rồi.”
Giọng Lục Trường Chinh nói nghe như gió thoảng, nhưng sự kiêu hãnh lại hiện rõ mồn một trên gương mặt.
Trước nay họ không có mặt ở nhà, việc chăm nom nhà cửa đều nhờ vào ông ấy. Giờ về rồi, dù gì cũng phải sang chào hỏi, cảm ơn một tiếng cho phải phép.
Thị trấn Hồng Kỳ này cũng có không ít người tài, nhưng nếu nói ai là nhân vật nổi bật nhất, thì người đó nhất định là Lục Trường Chinh.
“Cô yên tâm đi, cháu tay lái cứng lắm rồi mà.”
Hà D·ụ·c Thành nghe câu nói của anh trai mà trong lòng vẫn ngơ ngác, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Phần lớn quà Tết đều chất lên người hai anh em Hà D·ụ·c Thành và Hà D·ụ·c Thiện, tay xách nách mang không xuể.
Giọng Lục Trường Chinh thản nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dứt lời, anh xoay người định rời đi.
Nhưng điều đó không ngăn được Phan Hữu Đức cảm nhận được địa vị và khí chất của đôi vợ chồng trẻ này.
Dù chưa cầm sổ, cũng chưa xem bên trong có bao nhiêu tiền, nhưng Hà D·ụ·c Thành biết kiếm tiền chẳng dễ dàng gì với anh chị.
“Đừng lo, ở nhà mình mà. Cứ đi đi, nhớ trông lũ nhỏ cho kỹ nhé.”
Anh không nỡ nhận.
Thành Đóa – cô bé nhỏ tuổi nhất – níu chặt tay áo của các anh chị, nước mắt lưng tròng, miệng bi bô:
Hà D·ụ·c Thành như chợt tỉnh ra, bật cười ngượng ngùng: “Cơm thì thôi, để lần sau em tới ăn.”
Ba đứa nhỏ nghe nói được đi thăm ông nội, liền vứt cả đồ chơi xuống, hớn hở đòi đi theo ba mẹ.
“Anh, em và A Thiện được hai người ủng hộ là đã quý lắm rồi, chuyện tiền bạc thì thôi ạ. Anh chị còn phải nuôi nhà, lo cho con cái nữa mà.”
“Anh, chị dâu, em về trước đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hà Lệ Hoa chuẩn bị xong hương nến, nhìn lũ trẻ con nhao nhao đòi theo liền bật cười:
“Em nghĩ chị dâu em cũng giống em sao?”
“Khoan đã.”
Không còn cảnh thiếu ăn thiếu mặc như xưa nữa, mà cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng là cách để vun đắp thêm tình cảm.
Hai anh em Hà D·ụ·c Thành, Hà D·ụ·c Thiện thấy anh chị, em gái và em rể đều đi ra ngoài, thì đương nhiên không thể ngồi lì ở nhà được.
“Tiền kiếm mãi cũng không hết, nhưng sức khỏe thì có hạn.”
Lục Trường Chinh và Giang Đường cũng đã tính sẽ mời cả nhà họ Phan sang ăn một bữa đàng hoàng.
Anh chưa từng kiếm được đồng nào trong lúc học cả!
Quay đầu dặn dò Lưu Tề Hồng một câu, bảo bà ở nhà chờ, cô dẫn chồng và con đi thắp hương rồi sẽ về ngay.
Và rồi… ngày hai mươi chín, chính là đêm Giao thừa.
Qua đêm nay là chính thức bước sang năm 1982.
“Cứ mãi bán hàng ở lề đường cũng vất vả, mà lời lãi chẳng bao nhiêu. Chi bằng làm ăn quy mô một chút.”
Giờ đây, cuộc sống của ai nấy đều khá giả hơn nhiều so với mấy năm trước.
Anh không rút lại sổ, mà dứt khoát đập nhẹ quyển sổ vào tay Hà D·ụ·c Thành.
Hà Văn Tĩnh đương nhiên không có ý kiến gì.
Vợ chồng Hà Văn Tĩnh cũng dắt con đến từ bên ngoài.
“Lái xe chậm thôi nhé.” — Hà Lệ Hoa dặn dò.
“Đi… đi… đi…”
Giang Đường đương nhiên là muốn đi.
Câu trước câu sau chả ăn nhập vào đâu, anh thật sự không theo kịp!
Từng lời của Lục Trường Chinh như mũi kim đâm vào lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh…”
Hiện tại anh đã là thiếu tướng. Cứ đợi đến lúc tuổi tác chín muồi, lập thêm vài công trạng nữa, thì chắc chắn sẽ là thượng tướng, đại tướng không chừng!
Lục Trường Chinh đưa cho cậu em một quyển sổ tiết kiệm.
Ngày hai mươi tám thì dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị Tết, mua câu đối đỏ, giấy dán cửa và những thứ lặt vặt khác.
Hà Lệ Hoa níu anh lại, bảo ở lại ăn cơm.
Lục Trường Chinh cũng quay lại nhà, gọi Giang Đường – người vừa mới sắp xếp xong đồ đạc – đi sang nhà Phan Hữu Đức một chuyến.
“Em có muốn đi thắp hương cho ba không?”
Vừa đi, anh vừa quay đầu gọi với vào trong nhà:
“Em không được c·h·ế·t đâu đấy nhé! Nếu không mẹ lại buồn lắm đó.”
Tất nhiên, chức vụ cụ thể thì thuộc diện bí mật quân sự, Lục Trường Chinh cũng không tiết lộ gì với Phan Hữu Đức.
Sáng sớm, Giang Đường rửa mặt bằng nước ấm, đang lau khô mặt thì Lục Trường Chinh bước vào hỏi:
“Chị dâu em nói, hai đứa làm ăn cần vốn.”
Họ mang theo rất nhiều thứ.
Trực tiếp lên tiếng “đuổi khéo”:
Cái sân vốn rộng rãi, nhưng vì đông người đổ về cùng lúc, nên bỗng chốc trở nên đông đúc, chật chội.
Ra đến ngoài, anh còn không quên chào Hà Lệ Hoa và ba đứa nhỏ.
“Cái này.”
“Thế thì đi nhanh đi.”
Ngày hai mươi tư ở lại thành phố một đêm, ngày hai mươi lăm về lại thị trấn rồi sang nhà họ Phan ăn cơm, ngày hai mươi sáu nghỉ ngơi cả ngày, sang đến ngày hai mươi bảy thì mời cả nhà họ Phan cùng mấy vị bề trên thân quen trong thị trấn qua nhà ăn một bữa cơm thân mật.
“Không phải còn phải bận việc sao? Còn đứng ì ra đây làm gì? Hay muốn ở lại ăn cơm?”
Sáng sớm Giao thừa, ba anh em Hà Kiến Quốc, Hà An Bang và Hà Lập Nghiệp đã dắt cả nhà đến trước sân nhỏ của nhà họ Lục.
“Không được đâu cô, A Thiện đang trông quầy một mình, cháu phải về phụ nó.”
Lục Thần Hi vừa vỗ nhẹ lên thân cây quế, vừa thì thầm nói.
Anh cũng từng học đại học, mới tốt nghiệp chưa bao lâu. Thế mà sao cuộc sống đại học của anh với chị dâu lại khác nhau một trời một vực thế này?
Mọi người sống cùng một con phố, lại là chỗ quen thân từ nhiều năm, nên Lục Trường Chinh cũng không khách khí với ông ấy làm gì.
Hà D·ụ·c Thành chào tạm biệt Giang Đường và Lục Trường Chinh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.