Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 180

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 180


“Con từ U Châu xa xôi đến đây, chắc cũng đã mệt mỏi, trong nhà không cần khách sáo, hãy vào phủ trước đã.”

Mạnh Linh Nhi đáp:

Cánh cửa xe phía sau vài bước mở ra, tiểu nương tử đeo khuyên tai lưu ly kim tuyến, mặc váy áo khúc cư sắc vàng nhạt, từ xe ngựa bước xuống đầu tiên:

Vừa ăn vừa chuyện trò, Hoắc Minh Tuấn nói về những thay đổi ở U Châu.

Rốt cuộc càng nhiều người buôn bán sẽ càng có cạnh tranh, có cạnh tranh thì giá cả giảm xuống. Số bạc của nhà bình dân có hạn, đương nhiên là mua được càng nhiều càng tốt.

Hoắc Minh Tuấn thực ra chỉ đến trước bọn họ một ngày. Vừa đến không lâu đã nhận được tin truyền khẩn cấp, nói song thân cùng muội muội sắp đến Lạc Dương. Hắn lập tức sai người dọn dẹp trong ngoài phủ một lượt.

“Tự mình thử đi.” Hoắc Đình Sơn nhìn ra hứng thú trong mắt trưởng tử.

Ăn xong, Hoắc Minh Tuấn đi theo, là đi cùng phụ thân hắn.

“Đại ca, lâu ngày không gặp.”

Mạnh Linh Nhi buông rèm cửa sổ, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc.

Cách hai trượng phía sau, Lý Cùng Kỳ mặt mày âm trầm ngồi trong xe ngựa. Tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng chẳng ngăn hắn kéo dài khuôn mặt, toàn thân toát ra hơi lạnh.

Hoắc Tri Chương gật đầu thật mạnh.

“Được!”

Chính môn phủ Châu mục rộng mở, một thân ảnh cao lớn như trúc xanh đứng trước cửa lớn. Hắn khoác bạch bào, tóc đen được buộc cao, đôi mắt hẹp dài có bảy phần tương tự phụ thân, tĩnh lặng mà thâm sâu. Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, tạo nên một dáng vẻ không nhiễm chút bụi trần.

Hoắc Đình Sơn khẽ gật đầu, xoay người xuống ngựa:

Bùi Oanh vừa nghe câu hỏi của Hoắc Đình Sơn, liền biết trưởng tử cũng mới đến không lâu. Nàng nhẹ nhàng nói:

“Phụ thân, mẫu thân, ta…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 180

Lần này hành trình không quá gấp, lại thêm năm vạn binh mã Hoắc Đình Sơn dẫn theo phần lớn là bộ binh, nên phải đi mất mười ngày.

So với Hoắc Tri Chương còn mang đậm nét thiếu niên, Hoắc Minh Tuấn thân là trưởng tử rõ ràng trầm ổn hơn nhiều. Hắn tuân thủ lễ nghi, cung kính hành lễ, dáng vẻ ổn trọng không ai bắt bẻ được:

Phùng Ngọc Trúc đổi chủ đề, nói:

Nam nhân cúi đầu nhìn nàng, hắn cao hơn nàng một cái đầu, từ trên nhìn xuống có thể thấy vầng trán trắng nõn và hàng lông mi dài rậm tựa cánh quạt của nàng.

Hoắc Minh Tuấn: “Hôm qua mới đến ạ.”

Từ lần bị ép rời nhà trước đây, tính cách của cô nương đã trầm ổn hơn rất nhiều. Sau khi trở về sau những ngày phiêu bạt, nàng chưa từng nhắc đến người thân duy nhất bên dòng họ phụ thân, chỉ xem như chưa từng gặp qua.

Bùi Oanh dịu dàng bảo với Hoắc Tri Chương:

Mười ngày sau, bọn họ đã đến Lạc Dương.

Nhìn phụ thân, mẫu thân cùng muội muội sắp phải đi xa, trong lòng Hoắc Tri Chương chợt dâng lên một nỗi luyến lưu giữa bao hào khí:

Khi bọn họ đến Lạc Dương vừa đúng giờ Ngọ, là lúc dùng bữa. Hoắc Minh Tuấn sớm đã sai người trong phủ chuẩn bị sẵn cơm nước.

Xà mâu không được đưa vào kho binh khí của phủ Châu mục, mà cùng với hành lý của Bùi Oanh, được chuyển đến viện chính, đặt trên bàn đá trong viện.

Quét dọn nhà cửa nghênh đón song thân.

Hoắc Minh Tuấn rút con d.a.o găm mang theo bên người, một tay giữ xà mâu, tay kia cầm đoản đao.

Bọn họ từ U Châu rời đi vào mùa đông năm ngoái, hiện tại cuối mùa hè sắp qua, thoáng chốc đã nửa năm trôi qua.

Bùi Oanh nhìn Hoắc Minh Tuấn nửa năm không gặp, chỉ cảm thấy đại nhi tử dần bớt đi vẻ non nớt của thiếu niên.

“Chúng ta ở Lạc Dương hẳn sẽ không lưu lại lâu, hơn nữa khoảng cách giữa hai nơi cũng chẳng xa lắm, Tri Chương có thể viết gia thư cho chúng ta bất cứ lúc nào.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sắc mặt Lý Cùng Kỳ dịu đi đôi phần:

“Nhị ca, đợi muội đến Lạc Dương, muội sẽ viết thư cho huynh.”

Con tuấn mã khỏe mạnh dừng lại trước phủ đệ cửa lớn mở rộng, bờm đen bóng dưới ánh nắng lấp lánh rực rỡ. Thấy người quen, con ngựa Ô Dạ khịt mũi như chào hỏi.

Dù không thường xuyên ra chiến trường như đệ đệ, nhưng hai huynh đệ đều thừa hưởng thân hình to lớn của Hoắc Đình Sơn. Hoắc Minh Tuấn nhìn qua cũng có dáng dấp của một võ tướng.

“Lão mẫu cùng hai đứa nhỏ của ngươi đã được tiếp ứng, chủ công phái người đưa bọn họ đi Lạc Dương theo lối khác, chắc sẽ đến sau chúng ta một chút.”

Địa vực Tư Châu không rộng lắm, ước chừng chỉ bằng một phần tư Kinh Châu.

Bùi Oanh khẽ chọc Hoắc Đình Sơn một cái, ý bảo hắn ngậm miệng lại.

Sau khi nữ nhi xuống xe, Bùi Oanh cũng bước xuống.

Sắp phải đi xa, để lại Tri Chương một mình ở đây, làm sao lại nói con trẻ như thế chứ?

Mạnh Linh Nhi nói:

“Nhi t* c*ng nghênh mẫu thân.” Hoắc Minh Tuấn chắp tay hành lễ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“... Cây Thiết Tích xà mâu này thật sự thần kỳ như vậy sao?”

Hắn đang trưởng thành rất nhanh.

“Tạ ơn Hoắc U Châu.”

Phùng Ngọc Trúc nghe cách hắn xưng hô, chỉ cười nhạt, không nói gì thêm.

Xe ngựa từ từ rời khỏi phủ Giả tiết. Bùi Oanh và nữ nhi ngồi cùng một xe, phía sau còn có hai cỗ xe ngựa khác theo sau.

Hoắc Đình Sơn xoay người, liếc mắt nhìn tiểu nhi tử lưu luyến không rời, khẽ tặc lưỡi:

Một chiếc dành cho những nha hoàn hầu hạ cùng hành lý của nữ quyến, chiếc còn lại… (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoắc Tri Chương dần nở nụ cười, lòng cũng trở nên thoải mái hơn:

Trong bữa ăn gia đình riêng tư, mọi người không phân chia phần ăn mà cùng ngồi quanh bàn tròn.

“Nhi t* c*ng nghênh phụ thân giá lâm Lạc Dương.”

Phùng Ngọc Trúc thầm nghĩ, bị thương thì ngồi xe ngựa vốn là hợp lý, cần gì phải cố tỏ ra mạnh mẽ mà đi cưỡi ngựa. Chẳng lẽ hắn cảm thấy ngồi xe ngựa không uy phong bằng cưỡi ngựa, nên thấy mất mặt?

Biên cương an ổn, tâm tư của thương nhân tự nhiên trở nên sôi động, số lượng người buôn bán qua lại ngày càng tăng. Thương nhân từ U Châu vận chuyển vải vóc, đồ gốm và lương thực sang Hung Nô, đổi lại được bò, ngựa, cừu và các loại da thú. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoắc Minh Tuấn nở nụ cười:

“Thì ra là vậy.”

“Linh Nhi, lâu ngày không gặp.”

Những thương nhân kiếm được tiền đầy túi ai nấy đều cười tươi, cư dân hai bên thỏa mãn nhu cầu cũng hoan hỷ.

Người đồng hành với hắn, Phùng Ngọc Trúc, chỉ làm như không nhìn thấy.

Hoắc Minh Tuấn lần đầu nhìn thấy cây xà mâu này liền biết không phải vật tầm thường, ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh, như có hào quang tỏa khắp.

Hoắc Đình Sơn không nói thêm lời nào nữa.

“Xà mâu cũng mang theo đến, sau bữa cơm con có thể đi xem thử.”

Bùi Oanh đáp:

“Nam nhi đại trượng phu, thế này giống gì đây?”

“Ngươi đến Lạc Dương bao lâu rồi?”

Vị thiền vu mới của Hung Nô phương Bắc chính là do một tay Hoắc Đình Sơn nâng đỡ. Kể từ khi cuộc Bắc chinh kết thúc, biên giới U Châu trở nên vô cùng bình yên.

Ngựa và xe ngựa đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành.

“Phụ thân con mới thu nhận một vị võ tướng ở Kinh Châu, người này có thương tích trên người, không thể cưỡi ngựa, nên tạm thời ngồi xe ngựa.”

Nhận ra sự bối rối của con gái, Bùi Oanh giải thích:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 180