Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 242

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 242


Nói xong, nàng chẳng phản ứng gì. Hoắc Đình Sơn chợt cảm thấy căng thẳng.

Lúc này, nàng xoay người, đưa lưng về phía hắn. Hoắc Đình Sơn không nhìn thấy biểu cảm của nàng, nhưng nghe giọng điệu nàng, hắn cảm giác nàng chắc đã khóc ướt cả gối. Không khỏi nhẹ giọng đáp:

“Phụ thân những năm trước thực rất mạo hiểm, cách đánh tuy rằng dũng mãnh, có thể khiến quân địch thua tan tác, nhưng cái giá và nguy cơ thường không nhỏ. Còn hiện nay, quân U Châu chúng ta đã lớn mạnh, lại chiếm giữ nhiều châu quận, kho lương không còn thiếu hụt như xưa. Ta cho rằng nên làm chậm lại một chút, bước đi cẩn thận hơn một chút.”

Quân U Châu và Dự Châu nhân cơ hội tấn công dồn dập, vừa bằng thuyền lớn trên sông vừa hành quân trên bộ, dễ dàng đánh tan liên quân Duyện - Từ, vốn tuyên bố có tới hai mươi vạn binh mã.

Không còn lời nào nữa, chỉ còn lại hai tiếng thở nặng nề đan xen, cùng với âm thanh nhỏ bé, gần như không thể nhận ra của chất lỏng.

Hoắc Minh Tuấn xoay nhẹ chiếc nhẫn trên tay, một lúc sau bất chợt bật cười. Người thanh niên khoác áo đen, mái tóc đen buộc cao. Nước da hắn so với võ tướng thông thường nhợt nhạt hơn chút ít, ánh mặt trời chiếu lên người hắn, kim quan tỏa ra tia sáng nhè nhẹ, tựa như quân tử, đá quý ngọc đẹp, thanh tao.

Gần đây tình hình chiến sự vô cùng thuận lợi, sau khi Nguyên Duyện Châu và Tiểu Giang Vương bị g·i·ế·t, liên quân Duyện Châu rơi vào trạng thái như rắn mất đầu, hỗn loạn không chịu nổi.

Tay hắn như cá bơi, lặng lẽ tiến sâu vào, không chút kiêng dè mà tìm kiếm mảnh đất mềm mại đầy đặn kia. Hắn vừa yêu chiều thăm dò, vừa tức giận nhấn xuống.

Nói đến đây, Hoắc Đình Sơn nghe ra trong giọng nàng đã mang tiếng khóc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những lời không biết xấu hổ này khiến nàng biết trả lời thế nào đây.

Hoắc Đình Sơn như được đại xá, lần này không dám làm thêm điều gì, ngoan ngoãn trở về nằm trên giường của mình.

“Phu nhân đừng khóc, những lời nàng nói ta đều nghe cả, đêm nay ta sẽ qua bên kia ngủ, vậy được chứ?’

Hắn như bừng tỉnh đại ngộ.

Thật hiếm có...

Chương 242

Hoắc Đình Sơn lần này không dám mạnh tay, đành buông tay:

Cuối cùng nàng lên tiếng, “Ừ, vậy ngài đừng quên lời đó.”

Hắn không hay biết rằng, người mà hắn cho là đã khóc đến ướt gối, chẳng những không nhỏ một giọt nước mắt, mà ngay cả viền mắt cũng không đỏ.

Lúc đang dùng cơm, Hoắc Minh Tuấn lén nhìn mẫu thân một cái, chỉ thấy bà vẫn giữ vẻ mặt như cũ, nhưng rất hiếm khi nói chuyện với người nam nhân bên cạnh. Ngay cả lúc ông gắp đồ ăn cho bà, bà chỉ liếc qua một cái, không còn mỉm cười như trước.

Thao Dang

Hắn lập tức kinh hoảng, nhớ đến đêm đó nàng rơi lệ. Giọt lệ rơi trên tay hắn, như tia lửa b.ắ.n ra từ lò sắt, nóng rực đến mức khiến hắn hoảng loạn, tưởng chừng như thiêu cháy một mảnh da thịt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đôi chân tuyết trắng cọ lên chăn mềm đột ngột run lên mạnh mẽ, những ngón chân đang co rút chợt căng ra đến cực hạn, như móng vuốt mèo bung nở, sau đó lại yếu ớt rút về.

Đôi chân căng ra, hiện rõ những mạch m.á.u nhỏ màu xanh, mười ngón chân tròn trịa cũng co rút lại, run rẩy không ngừng.

Hoắc Đình Sơn rút tay lại, tiện tay lau trên chăn, dưới ánh sáng nhạt nhòa nhìn qua.

Sau bữa ăn, Hoắc Minh Tuấn tìm đến Mạnh Linh Nhi, khéo léo dò hỏi về những gì xảy ra giữa hai người trong quân doanh trước khi hắn đến.

Bùi Oanh không khỏi run rẩy, ngay lập tức kinh ngạc ngẩng đầu, vừa hay thấy Hoắc Đình Sơn ngửa mặt, ánh mắt hắn chạm vào mắt nàng, rồi còn hỏi nàng thoải mái chăng.

Nàng... hình như vừa tìm ra cách chế ngự được Hoắc Đình Sơn.

“Phu nhân... “ – hắn lại khẽ gọi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đỏ đến mức thái quá, đẫm nước, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Hắn không dám trèo lên giường của Bùi Oanh nữa, chỉ ngồi xổm bên giường nắm tay nàng, dùng ngón cái xoa xoa chỗ vừa nắm mạnh khi nãy, mong vết đỏ mau chóng biến mất.

"Phu nhân lại trở mặt không nhận người?" Hắn nhướn mày.

Hắn âm thầm quan sát, cuối cùng xác nhận phỏng đoán của bản thân không sai.

“Chỉ như vậy thôi sao?” – Bùi Oanh lạnh giọng hỏi.

“Đại ca, muội nghĩ có lẽ mẫu thân không hài lòng chuyện phụ thân mạo hiểm, vì vậy mới giận dỗi ông ấy.”

Tấm chăn mềm mại lót dưới thân giờ đây bị một đôi chân trắng nõn đá đến nhăn nhúm.

"Ai trở mặt không nhận người? Ta vốn không định cho ngài sắc mặt tốt. Hoắc Đình Sơn, ngài lúc nào cũng thế, lời ta nói ngài chưa bao giờ nghiêm túc nghe, lần này là thế, trước đây cũng vậy, luôn tự ý làm theo ý mình, chẳng bận tâm người khác ra sao…"

Bùi Oanh vẫn quay lưng về phía hắn, lắng nghe động tĩnh sau lưng, biết hắn đã rời đi. Nàng đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng gãi lên má mình, tựa như đang suy tính điều gì.

Bất kể là thắng trận, đánh bại quân Duyện Châu hay chiếm được Hà Đông, phụ thân hắn đều chỉ thản nhiên, không biểu hiện mấy phần vui vẻ.

Trong trướng, nhiệt độ dường như từng lớp từng lớp tăng lên, dù rèm cửa sổ hé mở đôi chút, cái lạnh se sắt của mùa thu bên ngoài cũng chẳng thể len lỏi vào nửa phần. Bên trong trướng, xuân ý quấn quýt, không cách nào xua tan. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tình hình này khiến Hoắc Minh Tuấn không khỏi cảm thấy thoả mãn.

Hoắc Minh Tuấn thu lại chút nụ cười, chỉ còn đường cong nhè nhẹ trên khóe môi:

- --

Bùi Oanh dời mắt, nhận ra hắn đang định chen lên giường của nàng, lập tức nhíu mày: "Hoắc Đình Sơn, ngài về giường bên kia ngủ đi."

Mạnh Linh Nhi nhìn nụ cười của đại ca, lại mơ hồ cảm thấy có chút gì khác lạ.

Người mỹ phụ bị giam trên giường tóc mai hơi rối, hai má đỏ ửng. Nàng thử giãy giụa cổ tay, nhưng vẫn không sao thoát được. Cảm giác tê dại như điện giật từ chỗ trái tim bùng cháy, lan dần xuống eo, vượt qua xương hông, rồi len lỏi vào sâu bên trong.

“Đại ca?” – nàng gọi.

Bùi Oanh vẫn đang suy nghĩ cách đối phó, đột nhiên cảm thấy nơi đó có chút khác thường, hơi thở nóng bỏng phả lên, ngay sau đó là cảm giác mềm mại chạm đến.

Đại ca hình như rất hứng thú khi thấy thế.

Bùi Oanh rút tay lại, không để hắn nắm.

Nhưng giữa lúc cục diện đang một mảnh thuận buồm xuôi gió, Hoắc Minh Tuấn lại phát hiện phụ thân mình không hề có động thái vui mừng, thậm chí còn chẳng tỏ ra hào hứng.

Phụ thân và mẫu thân cãi nhau rồi, hoặc đúng hơn, có lẽ là phụ thân đã khiến mẫu thân nổi giận.

Trên trán Hoắc Đình Sơn gân xanh giật hai cái, "Xem ra là lỗi của ta, gần đây lạnh nhạt phu nhân quá."

“Những việc như trước kia, ta đảm bảo sau này sẽ không xảy ra nữa. Từ nay về sau, nếu có đại sự gì, ta nhất định cẩn thận suy xét, cũng sẽ thương lượng kỹ càng với phu nhân. Nàng thấy được không?”

"Dù… dù sao ngài c.h.ế.t rồi, ta sẽ tái giá. Trước đây ngài không cho ta thủ tiết, sau này ta cũng chẳng thủ được nữa."

Sợi dây thắt của chiếc khố quấn ngang bụng bị ngón tay dài và mạnh mẽ của hắn cuốn lấy, theo nhịp động của ngón tay mà mở ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mạnh Linh Nhi cũng nhận ra sự khác lạ giữa phụ mẫu gần đây, giờ khi đại ca hỏi, nàng bèn kể lại không giấu điều gì. Cuối cùng, nàng nói ra phỏng đoán của mình:

Nàng chưa có phu quân, nhưng người trong lòng đã có. Đổi lại là nàng, nàng nghĩ bản thân cũng sẽ rất tức giận.

"Định tái giá? Phu quân của nàng sống đến trăm tuổi, nàng muốn tái giá với ai?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 242