Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 4 : Bão Nổi

Chương 4 : Bão Nổi


[Thời gian : 23 giờ 50 phút]

[Khu vực Sâm Lâm]

Nơi đây là một cánh rừng khổng lồ với những thân cây to lớn, mà có lẽ phải đến bốn năm người mới ôm hết được, bầu trời của khu rừng bị che khuất đi bởi những tán cây rậm rạp, một lá chắn tự nhiên bảo vệ các sinh vật của khu rừng với những kẻ săn mồi đến từ bầu trời.

Lúc này ở một góc trong khu rừng này đang có một kẻ săn mồi núp trong bóng tối chờ đợi lấy con mồi của mình.

-”TAO SẼ CHIẾN THẮNG CÁI GIẢI ĐẤU C·H·Ế·T TIỆT NÀY VÀ TẠO NÊN THẾ GIỚI TAO MUỐN LÀM GÌ THÌ LÀM, VÀ THANH TRỪNG NHỮNG KẺ TAO GHÉT” vừa nghĩ, ánh mắt hắn ta vừa nhìn chằm chằm vào cạm bẫy đơn sơ mà hắn làm ra, hai tay thì nắm chặt lấy một viên đá to.

Vì sinh tồn có kẻ chăm chỉ tích trữ tài nguyên, có người lại chỉ chăm chăm đi săn và c·ướp lấy những tài nguyên đó, nhưng nhiều lúc thợ săn và con mồi sẽ thay đổi vị trí cho nhau.

Rầm!!!

Một tiếng vang lớn phát ra, đó là tiếng từ cạm bẫy mà hắn đã làm ra lúc nãy, nghe âm thanh đó hắn lập tức cầm viên đá chạy nhanh ra, trong tưởng tượng của hắn con mồi phải bị treo ngược lên bởi những sợi dây leo hắn tìm được và hắn sẽ dùng viên đá t·ấn c·ông vào phần đầu, dù đó là động vật hay con người thì trăm phần trăm hắn ta đã có đủ tài nguyên để sinh tồn trong 24 giờ tiếp theo.

-”HAHAHAHA… C·H·Ế·T ĐI… HAHAHAAA…” tiếng cười man dại, ánh mắt hắn ta tràn đầy hận thù với sinh vật sống, hắn ảo tưởng lấy cảm giác ra tay kết thúc một sinh mạng như những gì hắn đã làm ở thế giới cũ.

Tiếng cười của hắn chợt tắt khi thấy những gì trước mặt mình, một cú vã làm tan tành hết những ảo tưởng của hắn.

Một thanh niên cao to với mái tóc ngắn màu bạch kim, một tay đang nắm lấy những sợi dây leo đáng ra phải trói và treo ngược hắn lại.

-”Tao tìm thấy mày rồi, con s·ú·c· ·v·ậ·t ô uế, cách hàng cây số vẫn nghe được cái mùi kinh tởm của những tội ác mày gây ra” ánh mắt thanh niên hiện lên từng tia ánh sáng màu bạch kim, bất thiện nhìn về tên thợ săn trước mặt mình.

Bàn tay thả ra các sợi dây leo, chầm chậm bước tới gần tên thợ săn, như lão hổ rình mồi chầm chậm nhưng tràn đầy uy lực.

Khí thế mạnh mẽ làm cho tên thợ săn run sợ như đang thật sự đối diện với một con mãnh hổ, chàng thanh niên bước lên một bước tên thợ săn lại lùi lại một bước.

-”Khoan đã anh cho em giải thích, em chỉ đang săn ít động vật để làm thức ăn thôi anh” vừa nói hắn ta vừa đem viên đá giấu ở sau lưng mình, ánh mắt cố tỏ ra vẻ tội nghiệp, để lấy lòng thương hại từ đối phương.

Trò này hắn ta đã làm rất nhiều lần lúc trước và thường xuyên có tác dụng, nhiều con mồi của hắn đã ra đi bởi trò này, nghĩ vậy khi thấy chàng thanh niên khí thế như mãnh hổ đó từ từ bước đến hắn ta không còn run sợ mà lùi lại nữa.

Nhìn chàng thanh niên ngày càng đến gần, tâm trạng hắn thay đổi từ hoảng sợ sang hưng phấn, thật sự so với việc săn động vật thì đối với hắn ta săn con người nó thú vị và tận hưởng hơn nhiều.

-”Tới gần hơn nữa đi… nữa… cho ta nếu mùi máu tươi đi” hắn ta suy nghĩ lấy, toàn thân cố che đậy đi ánh mắt khát máu của mình.

Cơn khát máu và sự ảo tưởng đã che đậy đi lý trí, cũng như những giác quan phán đoán nguy hiểm, nhân loại là vậy họ thường đặc niềm tin vào sự ảo tưởng của bản thân hơn là những thực tế diễn ra trước mắt mình.

Chàng thanh niên tóc bạch kim, đã bước đến bên cạnh của tay thợ săn, im lặng nhìn lấy kẻ trước mặt mình, dường như đang đợi gì đó.

-”Anh ơi, em không cố ý… em chỉ muốn săn ít thức ăn… họ nói chúng ta chỉ cần sinh tồn 24 giờ thôi mà… đâu cần phải làm hại nhau mà, với lại anh không sao mà tha em nha anh… ĐI C·H·Ế·T ĐI…” đang nói, khi nhìn thấy chàng trai trước mắt dường như mất tập trung, hắn ta lập tức ra tay, dốc hết sức đập mạnh viên đá trên tay vào phần đầu của đối phương.

Hắn ta ảo tưởng lấy cảm giác dòng máu tươi ấm bay lên mặt hắn, nhưng thực tế lại không như hắn nghĩ.

Một bàn tay đã chặn lấy thế t·ấn c·ông của hắn ta.

-”Mày nghĩ cái trò mèo của mày, có thể qua mặt được tao sao, cái mùi ô uế trên người của mày khiến tao rất khó chịu, nó kinh tởm hơn bất cứ tội lỗi nào từng cảm thấy” vừa nói chàng thanh niên vừa ra tay, đầu tiên phế lấy hai tay của tên thợ săn, tiếp theo ra một quyền đánh thẳng vào phần bụng của hắn ta.

Aaaaaa

Tên thợ săn lùi lại vài bước, hắn ta khụy xuống, nước mắt nước mũi hắn ta chảy ra vì đau đớn.

-”Em xin lỗi, anh tha cho em, em lỡ dại lần này” hắn cố gắng cầu xin tha thứ, mọi sự khát máu lúc nãy đều không còn nữa, bản chất thật sự của hắn ta mới được bộc lộ, một kẻ hèn nhát yếu đuối, không dám đối diện với những lỗi lầm mình gây nên.

-”Tha cho mày, được chứ” chàng thanh niên nở một nụ cười lạnh lùng, bước đến bên cạnh tên thợ săn.

Trong mắt tên thợ săn một lần nữa có ánh sáng của sự sống.

-”Nhưng tao không có thẩm quyền đó rồi, chỉ có chúa trời mới có quyền tha thứ cho tội lỗi của mày, còn nghĩa vụ của tao là đưa mày đến gặp ngài ấy, nhớ tên tao kẻ đã thanh tẩy tội lỗi của mày, Seigi Makoto” nói xong một tay Makoto nắm cổ tên thợ săn nâng lên mặt kệ lấy tên thợ săn giãy dụa.

Hai tay tên thợ săn cố gắng cào cấu lấy tay của Makoto, cảm giác khó chịu khiến hắn nhớ đến những người mà hắn đã từng g·iết c·hết, hắn nhớ đối tượng đầu tiên chính là gia đình của chính hắn.

Rắc!!!!!

Âm thanh của xương gãy vang lên, tên thợ săn hoàn toàn không còn giãy dụa nữa, ném t·hi t·hể tên thợ săn qua một bên.

Bổng một âm thanh vang lên.

[CHIẾN CÔNG ĐẦU]

[PLAYER 86 BỊ LOẠI]

[SỐ PLAYER CÒN TỒN TẠI 99]

Một bên cơ thể player 86 dần tan biến, nhưng ánh mắt của Makoto lờ mờ thấy được có thứ gì đó bay lên bầu trời, tại chỗ tên player 86 tan biến hình thành một bảo rương.

“Phần thưởng cho player có chiến công đầu” giọng nói vang lên.

-”GM? hay là GP?”

Mở ra bảo rương bên trong chứa lấy một Desire Driver và một Buckle.

-”Đây là… với thứ này, mình sẽ thanh trừng tất cả những kẻ không xứng đáng trước”

-”HENSHIN” kết hợp Desire Driver và Core ID Kamen Rider Fuhoken sinh ra.

--

[Thông tin]

Tên : Seigi Makoto (SBD90)

Core ID : Bạch Hổ

Rider ID : Fuhoken

Thiên tính : Hợp pháp trung lập (Lawful Neutral*)

{Chú thích: *Xem lại chương 3 nhé}


-”Tới giờ đi săn rồi” cảm nhận sức mạnh chảy trong từng hơi thở Makoto dựa theo những mùi ô uế tội lỗi mà đi tìm con mồi tiếp theo của mình.

Cậu ta vẫn là thợ săn hay sẽ biến thành con mồi đây.

Và với sự ra đi của player đầu tiên, như bỏ một viên đá vào mặt hồ yên tỉnh, cảm giác nguy cơ như thanh kiếm Damocl·es treo trên đầu từng player trong trò chơi này.

“To be or not to be, that is a question”

Thời gian còn 23 giờ 45 phút…

Chương 4 : Bão Nổi