Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới
Unknown
Chương 0: Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ.
Chương 0: Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ.
Lời mở đầu (Nên đọc trước khi có ý định đọc tiếp): Nhân vật chính là một gã đàn ông kệch cỡm, hơn 35 tuổi, sống trong khu ổ chuột, chưa vợ và bán hủ tiếu. Môi trường sống hình thành một phần tính cách, nên tính cách của hắn khiếm khuyết, dễ nổi nóng và làm những hành động thái quá.
Có những người càng già càng trưởng thành, nhưng có những người thu mình với cuộc sống này, họ bất mãn với thế giới nên càng già tính tình càng trở nên xấu đi. Chỉ khi trải qua một vài biến cố nào đó mới khiến con người thật của họ hiện ra trước mắt mọi người.
Tính cách nhân vật dựa trên các ông bà bán hàng thịt ngoài chợ. Giả sử đến chợ để đòi hỏi lời nói nhỏ nhẹ, lịch sự và tử tế sẽ rất khó. Vì thế, ở trong một môi trường tốt hơn, tính cách của main sẽ được chữa lành theo thời gian và cũng sẽ tích cực hơn thời gian đầu. Cảm ơn vì đã đọc!
...
Thế giới này đang ở trong thời đại công nghệ, không thể nào mà một người sống trong thời đại công nghệ lại có thể sống thiếu được công nghệ. Nhưng vẫn có một số trường hợp vào rừng ở ẩn, tách khỏi xã hội loài người. Nhiều người cảm thấy bức bối vì bị giám sát quá chặt chẽ, nên không ít người ghét cái thời đại công nghệ này.
Ma Tùng Quân, là một người sinh ra và lớn lên trong một khu ổ chuột, sống ở ngoại ô thành phố, ít tiếp xúc với khoa học công nghệ. Tuổi thơ giống như những đứa trẻ ở thời đại cũ, cơ cực nhưng nhiều trải nghiệm. Không giống những đứa trẻ hiện nay với tuổi thơ là phim hoạt hình, điện thoại và đồ công nghệ cao.
Hàng xóm của Ma Tùng Quân đều là những người thẳng tính, có người dịu dàng, có người cọc cằn. Nhưng đa phần ở khu ổ chuột có cuộc sống không tốt nên chẳng mấy ai tỏ ra vui vẻ thật sự, để giải tỏa nỗi lòng nên nhiều người tự bảo vệ mình bằng cách trở nên cọc cằn và hung dữ. Dẫu vậy trong xóm chuột người yếu thế vẫn biết cách bảo vệ lẫn nhau.
Sau này cha mẹ của Ma Tùng Quân mất sớm nên hắn dọn ra khỏi đó, hắn cũng giống những trai trẻ khác trong xóm, đều muốn lên phố lập nghiệp. Để tìm lại ký ức tuổi thơ Ma Tùng Quân cũng thường xuyên trở về.
Xóm chuột bây giờ ngày càng thưa người, có gia đình con cái làm ăn khấm khá nên dọn hết vào thành phố công nghệ cao. Có gia đình con cái bất hiếu bỏ đi biệt tăm, chẳng có tin tức gì. Nhiều cụ già c·h·ế·t già bên trong mà người chôn cất lại chính là hàng xóm chứ không phải con cháu của bọn họ.
Nhưng cũng có một số trường hợp thương tâm, vì muốn đổi đời nên làm việc cật lực, cuối cùng lao lực mà c·h·ế·t. Đến c·h·ế·t rồi cũng không muốn người nhà mình biết được, sợ họ sẽ đau lòng.
Ma Tùng Quân tuy ra ngoài phố đã lâu, nhưng hắn vẫn không thành công, nói thẳng ra hắn vẫn là kẻ thất bại. Mức sống của hắn bây giờ chỉ đủ nuôi bản thân, để dành ra một ít phòng ngừa bất trắc mà thôi.
Hắn năm nay hơn ba mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, cơ thể lực lưỡng trông không khác gì bọn đầu trộm đuôi cướp. Nếu để hình dung về con người hắn, người ta chỉ có thể nói bốn chữ: Cao, to, đen và đáng sợ.
Hôm nay Ma Tùng Quân vừa mới tậu con xế hộp mới, mà mặt mũi chẳng vui vẻ gì cho kham. Là người bình thường ở thời đại này nếu có con xế mới thì nhất định phải là một con xế hộp bốn chỗ ra oai với người ta.
Nhưng không, hắn sống có một mình, cha mẹ thì mất sớm. Tốt nghiệp trường công nghệ ô tô nhưng lại không thích dùng đồ công nghệ cao. Dạo gần đây nhà nước ban hành điều luật không cho sử dụng dạng xe dùng năng lượng hóa thạch vì nó gây ra ô nhiễm môi trường. Xu thế hiện giờ là phải dùng năng lượng sạch, tức là xe phải là xe điện mới được lưu thông. Nên các phương tiện chạy bằng xăng dần bị đưa vào danh sách cấm.
Hắn tích góp toàn bộ tài sản, cộng thêm khoản hỗ trợ chuyển đổi xe xăng sang xe điện, cuối cùng Ma Tùng Quân cũng mua được một con xe mới. Một chiếc xe bán tải, chiếc xe này coi như vừa là nhà vừa là cửa hàng của hắn. Như đã nói, hắn hành nghề bán hủ tiếu, là hủ tiếu bán rong trên xe tải.
Thời buổi này bán hàng rong đúng là khó kiếm sống, kiếm bãi để bán cũng phải trả phí, không có bạ đâu bán đó như thời cha ông.
Hành cái nghề bán hủ tiếu dạo này cũng được chục năm có thừa, kể từ lúc hắn ra trường là mẹ hắn cũng xuống sức. Hắn lại không kiếm được việc làm tốt vì cái tính cách thẳng như ruột ngựa của mình, nên hắn đành kế thừa cái xe hủ tiếu của mẹ, mà mẹ hắn lại kế thừa từ chồng, tức là cha hắn.
Hơn ba mươi tuổi, không nhà, không cửa, có xe nhưng là xe bán hủ tiếu, để tiết kiệm tiền thuê nhà hắn đã sống luôn trên chiếc xe này. Có chiếc xe mới này Ma Tùng Quân nhập thêm một ít hàng hóa về để mở sạp tạp hóa vì xe khá lớn, đủ để hắn ăn ngủ nghỉ bên trong.
Mua cái xe này xong, hắn chỉ còn đủ tiền để mua đủ nguyên liệu cho một nồi hủ tiếu. Tính ra cái xe này cũng tiện, xài điện bằng năng lượng mặt trời, hôm nào mà không có nắng thì xác định hôm đó ngủ mà không có đèn. Hắn cũng ngại ra trạm sạc, hắn thà chịu khổ một chút, để tiền đó tích góp mua một căn nhà để ở. Nếu đến già mà vẫn không đủ tiền mua nhà thì hắn sẽ quyên góp số tiền mình kiếm được cho trại trẻ mồ côi gần xóm ổ chuột khi xưa hắn ở.
Sáng sớm hôm sau là ngày đầu tiên hắn dùng con xe này đi bán. Đây là xe tải cỡ vừa, được thiết kế thành xe bán hàng lưu động, nên hắn có thể mở toang cả thùng xe ra nếu muốn. Bên trong bày biện tạp hóa, bên ngoài thì bày ra bàn ghế cùng một nồi nước lèo lẫn tủ kính đầy thịt chưa được bê ra. Vẫn chưa tới giờ dọn hàng, nên Ma Tùng Quân ngồi trên xe nghịch cái bảng điện tử trên xe một chút.
“Hửm... bản cập nhật hệ thống à? Mẹ bà thằng bán xe lừa đảo. Rõ ràng nó nói xe này đã cập nhật đến phần mới nhất, lần sau cập nhật thì mất tiền, đến năm sau mới phải cập nhật cơ mà?”
[Hệ thống thông báo cập nhật phiên bản thử nghiệm mới!!]
[Tính năng ưu việt, AI thông minh. Thông thạo tất cả ngôn ngữ, hỗ trợ tài xế quản lý phương tiện. Tự phát hiện sự cố, đề ra phương án sửa chữa phương tiện. Hỗ trợ công cụ cần thiết cho tài xế.]
[Tính năng mới. Cập nhật bản đồ thế giới mới, hệ thống định vị siêu tiên tiến có thể định vị ở mọi nơi. Không trở ngại do mất sóng, không sợ trong rừng rú. Bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào cũng có thể kết nối internet.]
[…….]
Và một đống cái khác nữa. Ma Tùng Quân lười chả thèm đọc, hắn tiện tay kéo đến dưới cùng thì gặp dòng chữ:
[Cập nhật ngay trong hôm nay – hoàn toàn miễn phí!!!]
“Miễn phí à? Miễn phí thì làm.”
Ma Tùng Quân rút ra một điếu thuốc một tay thì châm thuốc lá, một tay thì bấm vào nút cập nhật, sau đó liền vứt điện thoại sang một bên.
Nhưng nó vẫn chưa tải mà hiện thêm dòng chữ khiến hắn phải ngoái đầu lại nhìn:
[Chủ thiết bị có đồng ý mọi điều khoản dịch vụ ở trên và chịu trách nhiệm trước nó? Vui lòng ấn đồng ý thêm một lần nữa để xác nhận.]
“Lắm chuyện thế nhỉ?” – Ma Tùng Quân mắng một tiếng rồi ấn vào nút xác nhận.
[Hệ Thống đang tải xuống … xin tài xế vui lòng đợi.]
“Thôi đi dọn quán.” – Ma Tùng Quân đút điện thoại vào trong túi quần.
Rất nhanh hắn vứt cái chuyện tải bản cập nhật ra sau đầu. Đây là một thành phố hiện đại, nên chỗ nào cũng có wifi, thậm chí xe hắn còn có thể bắt cả sóng vệ tinh để tự kết nối wifi và phát ra bên ngoài. Hiện đại quá phải không? Bán hủ tiếu dạo còn có wifi thì oách quá còn gì.
Đó là hắn nghĩ thế, nhưng thực tế mà nói hắn như vậy là quá cổ lổ sĩ. Thời nay người ta đi xe bay cả rồi, có mình hắn là đi xe trên mặt đất. Bây giờ lên mặt trăng còn dùng được wifi miễn phí chứ đừng nói cái xe ghẻ của hắn. Wifi trở thành thứ tất yếu trong xã hội này rồi, giống như không khí vậy, ở đâu cũng có, nhưng thiếu là không được.
“Chủ quán mở bán chưa, đói quá chú ơi.”
Lúc này đang ở bên trong xe chuẩn bị nốt nồi nước lèo thì có người bên ngoài gọi.
“Chưa đâu, nửa tiếng nữa đi. Mới năm giờ sáng, ta chưa bán đâu. Đúng giờ mới bán, chú em 6 giờ mới làm thì lo cái gì?”– Ma Tùng Quân phất tay nói.
“Rồi rồi, tôi ra đằng kia hút điếu thuốc.” – Người bên ngoài than một tiếng, rồi ôm cái bụng đi ra chỗ khác.
“Chưa ăn hút thuốc coi chừng lủng ruột đấy.” – Ma Tùng Quân cười nói một tiếng.
Không phải nói cho ngoa, chứ cái xe bán hủ tiếu của Ma Tùng Quân là ngon nhất thành phố này. Người bình thường bán đến 8 9h sáng là hết hàng, còn của hắn, mở hàng 5h30 bán đến 7h hơn là hết sạch. Người ăn còn phải xếp hàng.
Nếu không một thằng bán hủ tiếu dạo như hắn làm gì đủ tiền để mua một chiếc xe được. Hắn chỉ bán buổi sáng và buổi tối, trưa đến chiều hắn chỉ bán tạp hóa, ngáp ngủ cho hết ngày. Bất quá hắn không phải là kẻ có đầu óc kinh doanh, nếu có hắn chẳng thảm thế này.
[Ting!]
[Hệ thống đã cập nhật hoàn tất.]
[Ting!]
[Hệ thống AI yêu cầu liên kết đồng bộ với điện thoại của bạn.]
[Đồng ý – Hủy bỏ]
Ma Tùng Quân cầm điện thoại lên, âm thanh vừa rồi phát ra từ điện thoại trong túi quần của hắn. Trên màn hình vừa hiện chữ vừa hiện ra âm thanh. Thấy thế hắn tiện tay ấn đồng ý.
[Tải bản đồ mới – Bản đồ siêu lục địa Đông Bắc Lâm Châu.]
[Bản đồ mới đang tự động tải xuống … xin vui lòng đợi một lát…]
“Bản đồ mới? Chắc chẳng khác gì, rảnh rỗi suốt ngày cập nhật.”
Ma Tùng Quân phì ra một tiếng, hắn đút điện thoại vào túi quần chuẩn bị cúi người xuống bê nồi nước lèo ra ngoài thì điện thoại lại ting lên một tiếng.
[Bản đồ đã tải xong. Chèn lên bản đồ hiện tại?]
[Đồng ý – Hủy bỏ]
“Phiền thế nhỉ? Có AI gì đó đúng không? Tự cài đi.”
Sáng sớm gặp chuyện phiền nhiễu, cứ ting ting ting nhức hết cả đầu. Bực lên Ma Tùng Quân mắng một câu. Hắn mở điện thoại ra định cho vào chế độ im lặng, dù gì điện thoại của hắn cũng chẳng có ai nhắn tin gọi điện ngoài các bên quảng cáo.
[Xin vui lòng gọi tên AI nếu muốn ra lệnh.]
“Tên gì, không nói sao tao biết?” – Ma Tùng Quân nhíu mày.
[AI chưa có tên. Vui lòng chủ thiết bị đặt tên cho AI]
“Không biết vị tiến sĩ nào chế tạo ra con AI này nhỉ? Thay vì nói đặt tên cho nó, nó lại bắt mình gọi tên nó? Ngôn ngữ có vấn đề à?”
Trán Ma Tùng Quân nổi lên gân xanh, hắn cầm điện thoại lên xúc động muốn bóp nát. Nhưng không được, hắn nghèo lắm, hư một cái là khóc không ra nước mắt.
[AI vẫn chưa nhận được tên. Kính mong chủ thiết bị đặt tên. AI xin gợi ý vài cái tên nếu như chủ thiết bị không có cái tên nào phù hợp.]
[Gợi ý sau 5 4 3 2 …]
Nghe đến đây Ma Tùng Quân hết nhịn nổi rồi, hắn trực tiếp chửi thề một tiếng rồi đút điện thoại vào túi:
“Phiền bỏ mẹ!!!”
[Ting]
[Xác nhận tên mới của AI – Phiền Bỏ Mẹ]
[Chủ thiết bị xác nhận đặt tên cho AI là Phiền Bỏ Mẹ?]
[Hệ thống sẽ tự động xác nhận sau 10 giây … 9 8 7 6 5…]
Nghe đến đây Ma Tùng Quân vội lấy điện thoại ra, hắn vội vàng mở màn hình, nhưng do ấn quá nhiều lần nên màn hình sáng rồi lại tắt. Đến lúc mở lên được thì chỉ còn vài giây, khiến hắn cuống cuồng cả tay chân:
“Cái quái gì vậy? Này này… tao bảo là mày Phiền Bỏ Mẹ cơ mà?”
[3 2 1]
“Nút hủy, nút hủy ở đâu …”
Ma Tùng Quân vội vã cầm lấy điện thoại, nhưng tay hắn lại dính một giọt nước lèo do bê nồi nước lèo khi nãy. Thế là thời điểm hắn bấm vào trong nút hủy, nhưng nước lèo lại rẽ sang nút đồng ý, do nước lèo nóng hơn nên...
[Hệ thống xác nhận tên mới của AI. Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt chủ thiết bị.]
“...” – Ma Tùng Quân câm lặng, hắn cúi gầm mặt xuống trong tuyệt vọng.
Không lâu sau hắn lại ngẩng đầu lên ấn mạnh ngón tay vào màn hình điện thoại cảm ứng:
“Phần cài đặt, phần cài đặt ở đâu? Sao tao tìm không thấy? Cái hệ thống này c·h·ế·t dẫm này phiền bỏ mẹ đi được!”
Ma Tùng Quân nóng mặt, vuốt lên vuốt xuống vẫn không thấy phần cài đặt ở đâu.
[Phiền Bỏ Mẹ xin chào chủ thiết bị. Phần cài đặt nằm ở mục thứ ba từ dưới lên. Nếu chủ thiết bị không tìm thấy Phiền Bỏ Mẹ có thể mở cho chủ thiết bị, xin hãy ra lệnh bằng giọng nói.]
“Mở nhanh lên, mở luôn phần đổi tên.” – Ma Tùng Quân cảm thấy lòng nhẹ đi một chút, con AI này cũng không đến nỗi vô dụng, hơi khó dùng một chút thôi.
[Phần cài đặt đã mở. Không có mục đôi tên. Hướng dẫn sử dụng có nói, đặt tên cho AI chỉ được đặt một lần duy nhất. Điều đó quyết định hướng đi cho trí tuệ thông minh sau này. AI khi có cảm xúc sẽ hiểu được ý nghĩa tên của mình thông qua cái tên.]
Mặt Ma Tùng Quân đực lại. Phải nói từ nhỏ đến lớn cuộc đời hắn đen như cứt c·h·ó. Tại sao? Hắn họ Ma chứ có phải họ Mạc đâu. Chẳng lẽ Ma là đen nên hắn mới đen hay sao? Không lúc nào Ma Tùng Quân muốn đổi họ của mình như lúc này.
[Bản đồ mới – Siêu lục địa Đông Bắc Lâm Châu đã hoàn thành tải xuống. Yêu cầu cài đặt chèn lên bản đồ hiện tại. Chủ thiết bị hãy ra lệnh bằng giọng nói.]
“Rồi rồi chèn đi, nhanh lên tao còn đi mở quán.” – Ma Tùng Quân vuốt mặt lấy lại tinh thần đứng lên nói, sáng sớm, hắn không thể vì mấy cái đồ công nghệ này làm ảnh hưởng tâm trạng được.
[Đang thực hiện thay thế bản đồ …]
[Trong quá trình thay thế bản đồ sẽ xuất hiện ở một nơi bất kỳ. Vì an toàn của chủ thiết bị, hệ thống sẽ tự quyết định cho chủ thiết bị xuất hiện ở gần một tòa thành loài người.]
[Còn ba giây nữa sẽ thay thế xong]
“Nói nhảm cái gì thế?” – Ma Tùng Quân bê nồi nước lèo xuống dưới xe rồi quay đầu lại nhìn cái điện thoại ở trên bàn mà nói.
[3 2 1 … Ting. Đã cài đặt thành công bản đồ mới. Chào mừng đến với siêu lục địa Đông Bắc Lâm Châu. Có gì không hiểu xin hãy gọi tên AI để được giải đáp. Chúc chủ thiết bị một ngày mới vui vẻ.]
[Thời tiết hôm nay quang đãng, có ít mây và nắng đẹp. Nhiệt độ ngoài trời là 25 độ C. Độ ẩm 76%. Đêm nay sẽ có sương mù và gió lạnh.]
“Thông báo có mưa hay không là được. Tự động như thế cũng tốt.”
Ma Tùng Quân nghe thế liền xuôi xuôi lòng, cúi xuống nhấc nồi nước lèo lên. Nhưng hắn vừa ngẩng đầu lên thì một quang cảnh không thể tin được đập vào mắt hắn.
“Đây là đâu?”
Trước mặt hắn là một khu rừng rộng bao la bát ngát. Mặt đường nhựa dưới chân từ khi nào đã biến thành đường đất. Hắn lập tức ngó sang bên phải, đống bàn ghế hắn kê sẵn ở trước đầu xe vẫn còn đó. Thấy thế hắn thở phào một tiếng, nhất định là bị ảo giác rồi.
Hắn thở phào nhưng ở nơi nào đó vị khách đang đợi hắn mở quán liền dụi hai con mắt của mình. Hắn canh thời gian rất chuẩn, biết Ma Tùng Quân chuẩn bị bán hàng liền đi tới. Thế nhưng cả ông chủ quán lẫn chiếc xe và bàn ghế xung quanh đều bị một luồng ánh sáng nào đó đem đi mất.