“Tạm biệt Ma huynh, có đến kinh thành ta sẽ đãi ngươi một bữa. Ha ha!!” – Trịnh Hào chạy tới ôm Ma Tùng Quân một cái.
Cái ôm của Trịnh Hào làm xương lưng của Ma Tùng Quân kêu lên răng rắc, khiến hắn đau đến méo mặt. Cái thằng mập này không những mập mà còn khỏe nữa.
Được Trịnh Hào buông ra, Ma Tùng Quân ôm cái thắt lưng ốm yếu của mình mà cười khổ. Hắn thấy Lâm Chấn Hưng lúc này cũng tiến đến tiễn hắn.
“Ma huynh, chúng ta chia tay từ đây. Không biết khi nào sẽ tái ngộ, nếu huynh có du ngoạn đến kinh thành nhất định phải thông báo cho đệ ta một tiếng. Ta rất muốn giới thiệu một người có tay nghề nấu ăn tài giỏi như huynh với tất cả những người ta biết. Đệ ta kính huynh thượng lộ bình an.”
Khác với Trịnh Hào, Lâm Chấn Hưng nho nhã lễ độ cúi chào Ma Tùng Quân một tiếng. Ma Tùng Quân thấy thế cũng chấp tay đáp lễ lại. Chẳng ai đi đánh vào mặt người tươi cười cả, tuy Ma Tùng Quân không ghét bỏ gì Lâm Chấn Hưng, ngược lại cảm thấy hắn khá tử tế. Nhưng linh cảm của một đời người cho hắn biết Lâm Chấn Hưng tiếp cận hắn luôn luôn có mục đích.
Cũng phải thôi, những người có thân phận cao như vậy chẳng bao giờ ai làm việc vô nghĩa. Chả là Ma Tùng Quân không muốn tiếp xúc với những người thân phận cao như vậy để tránh mang họa về sau. Cũng vì tính cách ngại v·a c·hạm như thế, Ma Tùng Quân có cực ít mối quan hệ. Có lẽ hắn chỉ chơi được với người chất phác thật thà.
“Khoan đã Ma huynh, ngày hôm qua ta vừa nhận được tấm bản đồ có độ chính xác cao hơn tấm bản đồ ta đưa huynh lần trước. Bản đồ này có thêm bản đồ của đế quốc nữa, nếu Ma huynh không chê xin nhận lấy của đệ.”
Thấy Ma Tùng Quân định xoay người rời đi thì Lâm Chấn Hưng như xực nhớ ra gì đó, hắn chạy tới đưa một tấm da trâu cỡ lớn cho Ma Tùng Quân.
“Điện hạ sao lại đưa cả bản đồ quân sự cho ông chủ Ma?”
Lúc này thuộc hạ của Lâm Chấn Hưng chạy đến nói nhỏ bên tai.
“Yên tâm, ta đã xóa toàn bộ thông tin về quân sự trên tấm bản đồ của nước ta rồi. Chỉ giữ lại địa điểm quân sự của đế quốc, bất quá tấm bản đồ đó vẫn thiếu sót. Nhưng có thể chỉ đúng con đường cho Ma huynh hơn, coi như giúp Ma huynh một tay. Tương lai có thể chúng ta sẽ gặp lại. Những thứ xung quanh huynh ấy luôn có ích với chúng ta.”
Lâm Chấn Hưng không mở miệng trả lời, thay vào đó hắn truyền âm cho thuộc hạ của mình. Nghe thế tay thuộc hạ mới cúi đầu lui ra.
Thấy hành động của mấy người Lâm Chấn Hưng có cảm giác kì kì, nhưng Ma Tùng Quân vẫn nhận lấy. Tấm bản đồ lần trước hắn nhận, thực mà nói rất khó nhìn, khác hoàn toàn bản đồ hiện đại mà hắn biết. Nó sơ sài như bức tranh của một đứa trẻ.
“Vậy ta xin lấy, lần sau gặp ta miễn phí mấy tô hủ tiếu cho đệ. Có ngày gặp lại.” – Ma Tùng Quân cười ha ha nói.
Hắn cầm tấm da dê ném lên trước vô lăng rồi đóng cửa lại.
“Con Gâu con Meo đâu? Vào nhà chúng mày đi … con Gâu nghiệp chướng này, mày chạy đi đâu dính bùn đất thế kia? Tắm, tắm nhanh …”
Ma Tùng Quân vẫn chưa đi vội, hắn xả nước từ thùng xe ra dội cho con Gâu một lượt, sau đó lau khô người nó rồi mới chuẩn bị khởi hành.
“Ma huynh hình như bị bệnh sạch sẽ?” – Trịnh Hào cười ha ha nói.
“Ta thích người sạch sẽ.” – Lâm Chấn Hưng phe phẩy quạt cười nói.
“Ma huynh đợi ta!!!”
Từ xa vọng lại tiếng của tên thợ rèn, lúc này hắn ôm theo một túi vải lớn, lúc chạy nghe tiếng lạch cạch lạch cạch. Hiển nhiên trong cái đống đó hầu hết là đồ tác nghiệp nghề rèn của hắn.
“Ca ca đi mạnh khỏe. Nhớ nghe lời thúc thúc, muội mà thấy huynh bị đuổi về là không xong với muội đâu.”
Em gái của tên thợ rèn vác theo dao chặt củi mà vẫy tay với gã thợ rèn. Thấy Ma Tùng Quân nhìn mình, con bé cũng ra sức vẫy tay với Ma Tùng Quân, nhưng vẫy bằng cái tay không cầm dao cơ.
“Tên Lưu béo này cũng thật tốt số. Ta mà mặt dày như hắn có khi cũng đi cùng Ma huynh được rồi.”
Trịnh Hào vuốt cái bụng béo nói nhảm. Lúc này Ma Tùng Quân đã lên xe và rời đi xa, Lâm Chấn Hưng cũng rời khỏi từ lúc nào không hay.
“Ông chủ Ma nhớ quay lại nhé.”
“Cảm ơn ông chủ Ma vì bữa ăn.”
“Hẹn gặp lại ông chủ Ma, thượng lộ bình an!”
“Ông chủ Ma ông chủ Ma, tôi có túi giống rau cải xin nhận lấy.”
Ma Tùng Quân đưa tay ra nhận lấy quà từ người trong trấn, hắn đi đến đâu bọn họ chào hắn đến đó. Trông rất ấm áp.
Từ một nơi cao nhất của trấn Phúc Lộc, Lâm Chấn Hưng nhìn theo xe của Ma Tùng Quân đang rời đi. Hắn im lặng không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Phía sau hắn, cận vệ của hắn đã gọi hắn nhiều lần nhưng hắn không nghe thấy. Cuối cùng hắn bèn gọi lớn:
“Điện hạ!”
“Hử?!” – Lâm Chấn Hưng giật mình quay đầu lại.
“Đã có thông tin điều tra của Ma Tùng Quân thưa điện hạ.” – Cận vệ cung kính dâng một cuộn giấy nhỏ bằng ngón út lên bằng hai tay.
“Ngươi đã đọc nội dung trong đó chưa? Nói về cách nhìn của ngươi đi.”
Lâm Chấn Hưng mỉm cười nhận lấy rồi nói.
“Thần đã đọc qua …” – Cận vệ ngập ngừng.
“Làm sao?” – Lâm Chấn Hưng hiếm khi thấy cận vệ của hắn lại thiếu quyết đoán.
“Điện hạ xin hãy đọc, ngài tất hiểu.” – Cận vệ không dám nhiều lời liền nói.
“Được, trước đó ta hỏi ngươi, ngươi có cái nhìn thế nào về Ma Tùng Quân?”
Vân vê tờ giấy trên tay, Lâm Chấn Hưng vẫn chưa lấy ra đọc. Hắn là một người khá kiên nhẫn, đây cũng là cách để hắn rèn tính kiên nhẫn của mình. Thời gian tiếp xúc với Ma Tùng Quân không lâu, hắn tự nhận bản thân không ngờ không thể nhìn rõ thực hư con người này.
Bất quá bây giờ hắn đã hiểu một đôi chút. Có thực sự Ma Tùng Quân là người tử tế hay không?
“Thần nghĩ Ma Tùng Quân không phải là người đơn giản. Thoạt nhìn hắn là người tùy ý, nhưng hành động lại cẩn thận, khó moi được thông tin từ miệng hắn. Rõ ràng hắn làm như chẳng biết gì về thế giới này, trong khi bản thân rõ mảy may. Con người này hư hư thực thực rất khó đoán, bất quá lòng nhân từ ngu ngốc của hắn dường như là thật, thần nghĩ hắn thật sự quá nhân hậu, không phải là giả dối giống mấy kẻ khác.
Chẳng là làm những việc bản thân không có lợi ích, hắn vẫn làm. Hắn đổi xử với điện hạ bình đẳng với những người thấp kém khác. Thần cho là hắn cố tình làm như thế để gây sự chú ý cho điện hạ, thần cả gan đoán rằng hắn đã thành công trong việc đó.”
Gã cận vệ nói ra suy nghĩ của mình, nói xong hắn khom người thật sâu. Bởi trong lời lẽ của hắn có thể bất kính đối với điện hạ.
“Tốt lắm, ha ha. Không ngờ ngươi là một quan võ lại có thể suy nghĩ đến mức này. Ta thấy ngươi làm quan văn mới đúng, không không … ngươi cần làm tướng ra chiến trường. Trí tuệ của ngươi hơn hẳn những lão già khọm nắm đầy quyền uy kia. Không tồi không tồi !!”
Lâm Chấn Hưng vỗ vai thuộc hạ của mình, hắn tán thưởng không ngừng.
Chỉ lúc đó thôi, khi kết thúc những lời tán thưởng, Lâm Chấn Hưng nghiêm mặt lại. Đôi mắt trở nên sắc bén:
“Ngươi biết vì sao phụ hoàng đặt tên ta là Chấn Hưng không ?”
Nghe thế gã cận vệ lập tức đứng thẳng người, ngực ưỡn ra. Hắn dùng giọng điệu như đang nói ra điều tự hào nhất đối với hắn.
“Là muốn điện hạ chấn hưng lại vương quốc, đưa Dạ Lang của chúng ta trở thành một cường quốc giống như đế quốc Đông Đại Nam. Chấn hưng lại ngày tháng huy hoàng năm xưa của Dạ Lang. Thần tin điện hạ sẽ làm được, thần tin vào sự tín nhiệm của bệ hạ dành cho ngài.”
“Đúng, chính vì ý nghĩa của tên ta như thế. Ta gánh một trọng trách rất lớn, mấy trăm năm qua đế quốc đang dần mục nát rồi. Đây chính là cơ hội của chúng ta, nhưng càng vì thế ta phải càng cẩn trọng. Từ bé ta đã học cách nhìn người, học cách đọc vị kẻ khác. Ta tiếp xúc với mọi tầng lớp, hóa thân thành đủ dạng người …”
“Nhưng ngươi biết không? Ma Tùng Quân thật sự làm ta không thể nào tin được. Sự tử tế của hắn đến từ chính tấm lòng của hắn. Thật sự như lời hắn nói, nếu hắn không làm những chuyện tử tế đó, bản thân hắn sẽ thấy khó chịu. Hắn lấy lý do cho sự tử tế của mình trở thành người ích kỷ, hắn nói hắn làm vì hắn.“
“Nhưng thực sự không phải vì hắn. Hắn không hề muốn nhận lại bất kì cứ gì, khi người khác cho hắn cái gì đó, hắn luôn nghĩ rằng bản thân đã cho người ta cái gì chưa? Nếu chưa hắn sẽ không bao giờ nhận, nếu hắn cảm thấy hắn đã cho người ta một thứ gì đó, khi người ta cho lại hắn, hắn sẽ nhận. Vì nếu hắn không nhận, người đối diện sẽ cảm thấy bản thân họ không có giá trị trong mắt hắn. Đó chính là suy nghĩ trong đầu của hắn. Là ngươi, ngươi tin được không?”
“Là ta ta rất không muốn tin, nhưng nó lại xảy ra trước mắt ta như thế. Muốn ta không tin cũng không được. Thế giới này quá đen tối, một người như huynh ấy có thể giữ vững bản tâm của mình mãi không?”
Lâm Chấn Hưng cười ha ha nói, hắn nhìn theo bóng xe đã khuất của Ma Tùng Quân trong ánh nắng gắt gỏng của mặt trời.
Cầm tờ giấy thông tin trên tay, Lâm Chấn Hưng không đọc nó. Hắn thả tờ giấy trôi theo chiều gió, rồi nó từ từ b·ốc c·háy hóa thành tro tàn.
“Điện hạ, người không đọc sao?” – Cận vệ thấy giấy đã mất giật mình nói.
“Từ lời nói của ngươi, ta biết được rồi. Không cần phải đọc, Ma Tùng Quân là một kẻ mới mẻ. Có lẽ hắn không phải đến từ đế quốc. Nếu đã không phải từ đế quốc thì chúng ta cần phải kéo quan hệ với hắn. Tên thợ rèn Lưu đi theo hắn, tên đó cũng không phải ngốc, em gái của hắn rất thông minh. Ngươi đi chiêu mộ con bé đi … không, để ta đích thân đi.”
Lâm Chấn Hưng quay mình rời đi, trong bóng đem góc khuất không có ánh sáng có rất nhiều thân thủ theo đó cũng tản đi. Tên cận vệ khẽ thở dài một cái, hắn thật sự không biết trong đầu của điện hạ hắn đang nghĩ cái gì. Hắn cũng không dám tìm hiểu, vì đó chính là t·rọng t·ội. Các bậc quân vương thường không thích những kẻ đầy tớ quá hiểu bọn họ và muốn tìm hiểu về bọn họ.
0