0
Ngày hôm sau, Ma Tùng Quân trả lại v·ũ k·hí cho toàn đội Hỏa Ngân Thương. Chuyện này coi như một phần hiểu lầm từ Trương Nguyên, đồng đội của hắn cũng ngồi nghe hắn tâm sự nên phần nào cũng thấu hiểu được tâm trạng của hắn.
Bọn họ cũng tự thấy bản thân không đủ sức nặng để Trương Nguyên chia sẻ tâm sự, chắc sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Trương Nguyên đoán rằng sẽ có vài người rời khỏi đội.
“Ma thúc, có thể cho Nghiên nhi vay 5 cân thịt heo không?”
Đang nấu đồ ăn sáng, Ma Tùng Quân bị Long Hân Nghiên kéo vạt áo.
“Để làm gì?” – Ma Tùng Quân cúi xuống nhìn Long Hân Nghiên nói.
“Nếu Nghiên nhi có thể cho Tiểu Bạch ăn được, thì Tuyết Tuyết mới giao Tiểu Bạch cho Nghiên nhi. Thúc thúc cho ta vay 5 cân thịt heo đi.” – Long Hân Nghiên bậm môi nói.
Đôi mắt con bé long lanh như sương, khiến cho Ma Tùng Quân nở nụ cười. Hắn lấy ra hẳn 10 cân thịt rồi nói: “Cho con Tiểu Bối ăn nữa.”
“Cám ơn thúc thúc.” – Long Hân Nghiên cười tươi đáp.
Con bé chật vật đem 10 cân thịt về phía Tiểu Bối và Tiểu Bạch. Thậm chí Long Hân Nghiên còn không sợ dơ quần áo của mình, cứ thế ôm hết thịt vào trong người. Nhìn bóng lưng bé nhỏ chịu khó kia, Ma Tùng Quân thở dài một tiếng. Long Hân Nghiên đúng thật là được Long Nguyên Đức chiều riết sinh hư, nên mới hình thành ra tính cách hách dịch. Nếu như không được Long Nguyên Đức chiều hư, Long Hân Nghiên thậm chí là một cô bé rất đáng yêu.
Như Long Hân Nghiên đã nói, con bé phải cho Tiểu Bạch ăn được thì mới được nhận nuôi. Bởi Tiểu Bạch là cái tên Yên Nhược Tuyết đặt cho gấu trắng, con bé tuy thẹn thùng ít nói, nhưng sống rất nội tâm. Yên Nhược Tuyết cũng hiểu rằng Long Hân Nghiên đang đối mặt với lỗi lầm của mình.
Dù sao con nít vẫn là con nít, ban đầu Yên Nhược Tuyết không hề muốn đưa Tiểu Bạch cho ai hết. Qua một đêm, ba đứa nhỏ ngủ trong lều dã chiến cùng hai con gấu, ba đứa trẻ tâm sự với nhau rất nhiều. Tuy trò chuyện với nhau, hiểu nhau nhiều hơn, nhưng Yên Nhược Đan lại rất biết che giấu thân phận.
Làng Yên Việt không hề được nhắc đến trong đây, cũng không hề nhắc đến đội quân t·ấn c·ông làng bọn họ là của đế quốc hay nước nào khác. Bất quá Long Hân Nghiên lại không nghĩ nhiều như vậy, con bé cảm thương cho số phận của hai chị em Yên Nhược Đan, đồng thời còn xin lỗi Yên Nhược Đan rất nhiều vì buổi sáng hôm đó có đả động đến cha mẹ của Yên Nhược Đan.
Với sự thành tâm của mình, Long Hân Nghiên cuối cùng cũng được Yên Nhược Tuyết trao cho một cơ hội. Chỉ cần có thể cho Tiểu Bạch ăn, Yên Nhược Tuyết sẵn sàng để cho Tiểu Bạch đi theo Long Hân Nghiên. Bởi cả hai con gấu Tiểu Bối và Tiểu Bạch đều không chịu ăn, trừ khi có con Meo gần đó thì chúng mới phải ngoan ngoãn ăn.
Nếu không có Meo, hai con gấu kia có thái độ rất là chống đối. Có lẽ trong mắt Yên Nhược Tuyết đây là một nhiệm vụ khó, nhưng trong mắt Long Hân Nghiên lại không như thế. Con bé là một Khiển Thú Sư, nên cũng có một chút cách riêng của mình.
Giao tiếp tâm linh chính là một trong số những khả năng của Khiển Thú Sư, để người sử dụng có thể hiểu được ý nghĩ của vật mình muốn giao tiếp. Chỉ cần vật có linh đều có thể, Khiển Thú Sư thường giao tiếp với động thực vật và Ma thú nhiều hơn.
Để cho chắc ăn, lúc này Yên Nhược Đan bế con Meo đi chỗ khác, khuất tầm nhìn của Tiểu Bối và Tiểu Bạch. Bấy giờ Long Hân Nghiên đi đến hai cái tô của hai con gấu, con bé chia ra cho mỗi đứa một phần. Sau đó đưa lại gần miệng chúng, cả hai con đến ngửi cũng không thèm ngửi, cứ nằm ỳ ra đất, chẳng thèm nhúc nhích.
Thấy thế Long Hân Nghiên chạy lại chỗ Ma Tùng Quân, xin mượn một con dao thái thịt và một cái thớt. Con bé bắt đầu cắt thịt ra thành dạng hạt lựu, rồi đặt xuống trước mặt hai con gấu. Lần này cả hai con liếc mắt nhìn một cái rồi tiếp tục nằm.
Trong mắt Ma Tùng Quân, hai con gấu kia phải ăn đòn mới chịu ăn, hầu đến tận miệng mà còn chê ỏng chê eo. Bất quá hắn cũng muốn xem xem, Long Hân Nghiên sẽ cho chúng nó ăn kiểu gì.
“Tiểu thư chắc không muốn dùng tâm linh thuật.” – Trương Nguyên ở bên cạnh phụ bếp nói.
“Tâm linh thuật?” – Ma Tùng Quân nghiêng đầu hỏi.
Trương Nguyên giải thích cho Ma Tùng Quân về tâm linh thuật, sau đó lại nói: “Có lẽ tiểu thư muốn dùng hành động để cảm hóa chúng hơn là dùng tâm linh thuật. Long tiểu thư là một người rất đặc biệt và ưu tú. Ta nghĩ ở đế quốc không có mấy người cùng tuổi có thể so sánh với tiểu thư. Nhưng không ngờ bên cạnh Ma huynh đây lại có tận hai tiểu nha đầu không thua kém tiểu thư nhà ta chút nào.”
Nghe Trương Nguyên khen ngợi như thế, Ma Tùng Quân cũng chỉ cười trừ. Có lẽ hắn nên tìm cách để cho Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết phát huy sức mạnh của mình. Suốt ngày bảo bọc chúng như thế cũng không phải là cách.
Ma Tùng Quân tắt bếp khi đã nấu xong, hắn quay hẳn người lại nhìn xem Long Hân Nghiên cho hai con gấu ăn kiểu gì. Dù rỉ vào tai chúng, hay đưa lên miệng chúng, chúng cũng không thèm ăn lấy chút nào.
Long Hân Nghiên thở dài một tiếng, con bé ngó trái ngó phải, rồi chạy đi mất. Trương Nguyên thấy thế vội đi theo để bảo vệ con bé.
“Chịu thua rồi sao?” – Yên Nhược Đan đứng ở gần đó nói vọng lên.
“Không, ta đi tìm vài thứ, nhất định chúng sẽ ăn.” - Long Hân Nghiên nói vọng lại.
Nghe thế Yên Nhược Đan lắc đầu cho rằng Long Hân Nghiên chịu thua rồi, chỉ là đang tìm lại mặt mũi của mình thôi. Con bé nhìn Meo trên tay, vẫn là Meo lợi hại, chỉ cần nhìn một cái là hai con gấu không muốn ăn cũng phải ăn.
Tới giờ ăn sáng, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết phụ dọn mâm cơm lên bàn, mấy người Mạo Hiểm Giả kia thì phụ trách nửa nồi khi Ma Tùng Quân nấu xong. Lúc này con Meo và con Gâu được cho ăn phần riêng của mình.
Không có con Meo đe dọa, hai con gấu càng không thèm ăn, chúng nằm ệch ra giữa lối đi như hai cục bông ngán đường người ta. Rất là ngang ngược, con Meo đang ăn thấy thế tát cho mỗi con một phát khiến cho chúng ba chân bốn cẳng chạy ra sau lều dã chiến để trốn.
Tất cả vừa ăn sáng xong thì Long Hân Nghiên và Trương Nguyên mới quay lại. Có điều gương mặt cả hai không hiểu vì sao lại sưng húp cả lên. Nhìn xuống tay Long Hân Nghiên, Ma Tùng Quân rốt cuộc cũng biết được nguyên do.
“Đi hái tổ ong làm cái gì?” – Ma Tùng Quân nhíu mày nói.
“Ma thú gấu rất thích ăn mật ong, nên Nghiên nhi tìm mật ong cho chúng. Thúc cứ chờ đó.”
Nói rồi Long Hân Nghiên chạy lại hai cái tô thịt của hai con gấu, cũng may đây là thịt sống, Meo và Gâu không ăn đồ sống nên hai cái tô này vẫn còn. Nếu là thịt đã nấu chín, không cần tới con Meo, con Gâu từ lâu đã vét không còn tí gì.
Long Hân Nghiên rất cẩn thận lấy mật ong ra từ trong tổ ong, sau đó đổ xuống hai tô thịt, rồi trộn đều mật ong lên. Hoàn thành xong xuôi, gương mặt sưng phù nhếch nhác của Long Hân Nghiên tỏ ra thỏa mãn.
Con bé lập tức bê hai tô thịt đến bên cạnh hai con gấu rồi đặt xuống với gương mặt tự tin. Quả thật, hai con gấu bắt đầu tiến tới, ngửi ngửi vài cái rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Long Hân Nghiên.
“Ăn đi.” – Long Hân Nghiên đan tay lại nói.
“Phì!”
Tiểu Bạch quay mặt ra chỗ khác phì một tiếng, rõ ràng là chê không muốn ăn. Từ xa Yên Nhược Đan thấy thế, lập tức bế con Meo lên hòng dọa cho hai con gấu nghe lời. Nhưng lúc này Long Hân Nghiên lại lấy từ trong ống tay áo ra một nhúm cỏ.
Đôi mắt Long Hân Nghiên rực sáng lên như ngôi sao: “Tuyệt chiêu cuối cùng.”
Dứt lời con bé bắt đầu xé nát cỏ ra, rồi rải đều chúng xuống hai tô thịt, tiếp đến dùng tay trộn lại thêm một lần nữa.
Chưa đợi Long Hân Nghiên đem hai cái tô đặt trước mặt Tiểu Bối và Tiểu Bạch thì chúng từ lúc nào đã nhìn con bé chằm chằm. Thấy thế, Long Hân Nghiên nở một nụ cười tà đạo, quá sai so với gương mặt khả ái đáng yêu kia.
Hai con gấu như hóa thành mãnh thú, hùng hục lao đến, mỗi con cắm đầu vào một tô thịt ăn ngấu ăn nghiến. Chỉ trong nháy mắt, hai tô thịt không còn một chút gì. Ăn còn nhanh hơn cả lúc bị con Meo đe dọa gấp mấy lần.
“Ngươi, ngươi dùng yêu thuật gì? Khai ra mau.” – Yên Nhược Đan một tay ôm con Meo, một tay chỉ về phía Long Hân Nghiên quát.
“Yêu thuật chính là đây.” – Long Hân Nghiên đưa một cọng cỏ về phía Yên Nhược Đan, vểnh mặt mâm sưng vù lên mà nói.
Lúc này, còn có điều kì lạ hơn diễn ra. Tiểu Bối và Tiểu Bạch đi đến bên cạnh Long Hân Nghiên, mỗi con một bên ôm chặt lấy chân của Long Hân Nghiên, khiến cho con bé té cắm mặt xuống đất. Sau đó hai con giành cọng cỏ trên tay con bé.
Ăn xong cỏ, hai con gấu lại bắt đầu ngửi khắp cơ thể Long Hân Nghiên, khiến cho Long Hân Nghiên bị nhột, nhịn không được cười lăn cười bò. Cảnh tượng ấy trong mắt Yên Nhược Đan rất là quái dị.
Đằng xa, Yên Nhược Tuyết trông thấy cảnh đó, liền nở một nụ cười. Nụ cười này mang theo một chút buồn man mác, khó mà phát hiện ra được. Nhưng Ma Tùng Quân vẫn phát hiện ra, hắn tiến đến xoa lấy đầu của Yên Nhược Tuyết nói.
“Nếu để Tiểu Bạch sống với Hân Nghiên, có lẽ sẽ tốt hơn. Dù sao con bé cũng là Khiển Thú Sư, Tuyết Tuyết nếu muốn có thể hỏi Hân Nghiên về cách chăm sóc gấu. Chúng ta vẫn còn Tiểu Bối mà.”
Được Ma Tùng Quân an ủi, Yên Nhược Tuyết khẽ gật đầu vài cái, tỏ vẻ đã hiểu.
“Ngươi yểm ma thuật gì lên cọng cỏ đó?” – Yên Nhược Đan vẫn không tha cho Long Hân Nghiên, con bé ném con Meo ra.
Meo nhảy tới, khè một tiếng, khiến cho hai con gấu hoảng sợ chạy thẳng lên cây. Mỗi con một cây, ôm chặt cứng lấy thân cây, con nào con nấy run lên bần bật. Dọa được hai con gấu, Meo hất mông rời đi một cách tiêu sái.
“Ta không có dùng ma thuật.” – Long Hân Nghiên lau nước mắt nói. Nước mắt này chảy ra là do cười quá nhiều.
“Chứ cái cỏ đó là cỏ gì?” – Yên Nhược Đan hỏi.
“Là cỏ gấu.” – Long Hân Nghiên lấy ra thêm một bó cỏ, mặt đầy tự hào nói.
Yên Nhược Đan giật lấy, ngửi bó cỏ trên tay. Thấy nó chẳng khác gì cỏ bình thường, cỏ gấu nghĩa là sao?
“Cỏ này giống như t·huốc p·hiện dành cho gấu. Giống như mèo, sẽ có loại cỏ mèo. Gấu cũng có cỏ gấu của riêng chúng.” – Long Hân Nghiên nở lỗ mũi giải thích, con bé đang có cảm giác thành tựu trước Yên Nhược Đan. Tranh thủ vểnh mặt được lúc nào, hay lúc đó.