Chương 179: Ngươi không ra tay à?
Cái găng tay khuếch tán ma thuật kia chính là món ma cụ tốt nhất dành cho Ma Pháp Sư chiến đấu tầm xa. Dù trên giá v·ũ k·hí cũng có đến năm đôi găng tay như vậy, nhưng ai cũng muốn giành lấy ma cụ tốt nhất cho mình.
Những cuộc chiến loạn xà ngầu diễn ra. Nhóm ba người bị Đại Cathay c·ướp mất cây thương kia đã từ bỏ ý định đấu với hắn, bởi vì ma cụ của bọn họ cũng đang b·ị c·ướp. Vũ khí đúng là không thiếu, nhưng nó chỉ vừa đủ số lượng cho 25 người trên sàn đấu. Có vài món bị bỏ ngỏ không ai dùng, có vài món lại bị đến mấy người giành giật lấy.
Ví như gã dùng song đao kia, một mình hắn đã cầm hết hai cây nên trở thành mục tiêu của những kẻ dùng đao. Cô nàng Ma Pháp Sư trong đội hắn lại dùng trượng ma thuật nên đành phải bảo vệ ma cụ của mình thay vì t·ấn c·ông Đại Cathay để đòi lại cây thương cho tên đấu sĩ hệ Băng kia.
“Đại Cathay, huynh lên đi, ta ở phía sau hỗ trợ.” – Tí Hai Ngón nói.
“Để ta.” – Đại Cathay gật đầu.
Lúc này hắn nhảy vồ tới giữa đám đông, một tay cầm thương quét một hình vòng tròn xung quanh hất văng một loạt bốn năm người đang dành nhau ma cụ găng tay. Bấy giờ có hai kẻ đang cầm lấy găng tay, mỗi tên cầm một cái đang xoay người bỏ chạy.
Lập tức Đại Cathay nhặt dưới đất lên một mũi tên, truyền lửa vào đó rồi phóng thẳng về phía bên trái rồi lao mình đuổi về gã bên phải. Mũi tên của hắn lao đi, ngay lông vũ của mũi tên xuất hiện một vòng tròn ma thuật nhỏ màu xanh lá nhạt. Nó tạo ra một cơn gió lớn bao bọc lấy mũi tên khiến cho lửa trên mũi tên cháy phừng lên, đồng thời còn tăng thêm tốc độ một cách khủng kh·iếp.
Mũi tên đó găm thẳng vào lưng gã bên trái, lửa lan ra kèm theo gió đốt cháy cả thân thể hắn trong nháy mắt, tiếng la thất thanh của hắn cất lên cũng không làm cho Đại Cathay chú ý. Nhưng những kẻ khác thì thừa cơ hội đó để lao đến c·ướp.
Hắn đang tiếp cận gã cầm găng còn lại, hai tay huy động thương đâm thẳng xuống ót đối thương. Nhưng lại được đồng đội của hắn dùng ma thuật hệ Kim tạo ra một cục sắt ở cổ đỡ lại đòn đâm của Đại Cathay.
“Coong~~”
Ánh lửa tóe ra, tuy đòn đâm của Đại Cathay bị chặn lại nhưng lực tay của hắn quá mạnh khiến cho gã cầm găng kia cắm thẳng mặt xuống đất, lăn sang một bên ôm chặt lấy ót của mình. Bên phải của Đại Cathay lúc này xuất hiện một q·uả c·ầu l·ửa đập tới người hắn.
Vốn Đại Cathay không thèm né thì có một vòng tròn ma thuật xanh lục nhạt xuất hiện ngay bên cạnh hắn, nó phóng lên một luồng gió lớn tạo thành bức tường gió vô hiệu hóa toàn bộ sức mạnh của q·uả c·ầu l·ửa kia. Ngoái đầu lại, Đại Cathay thấy Tí Hai Ngón đưa ngón cái về phía hắn, ý bảo an tâm đi.
Nhưng chưa kịp cảm ơn, đồng tử mắt của Đại Cathay co lại, bởi ngay sau lưng của Tí Hai Ngón xuất hiện một miếng kim loại mỏng đang điên cuồng lao tới. Chẳng nói chẳng rằng, Đại Cathay tung người nhảy lên trời hét lên:
“Cúi xuống!”
Tí Hai Ngón ngạc nhiên trong khoảnh khắc, hắn thấy Đại Cathay phóng thương về phía mình, theo phản xạ liền cúi người xuống.
“Keng~~!”
Tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên sau lưng Tí Hai Ngón, ngoái đầu lại hắn liền thấy cây thương của Đại Cathay ghim xuống mặt đất, kèm theo một tấm kim loại mỏng ở đầu tương. Vừa rồi Đại Cathay thật sự cứu mình ư?
Tí Hai Ngón có chút không tin lắm, hắn vừa nhìn lại thì thấy bốn năm miếng kim loại mỏng khác đang bay về phía Đại Cathay. Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt của Tí Hai Ngón trở nên nghiêm túc, hắn đan bốn ngón tay lại với nhau thành hình chữ X, sau đó tách ra điểm về phía Đại Cathay.
Đầu hai ngón tay của mỗi bàn xuất hiện hai vòng tròn ma thuật lớn bằng nửa cơ thể của hắn. Hai luồng gió khủng bố từ đó bay ra phóng về phía Đại Cathay, chúng gạt phăng đi toàn bộ miếng kim loại xung quanh Đại Cathay, cứu được Đại Cathay trong chốc lát. Đồng thời gió còn bọc lấy cơ thể Đại Cathay thêm một lần nữa giúp hắn tiếp đất an toàn rồi tán đi.
“Đại Cathay, bắt lấy.” – Tí Hai Ngón nhấc cây thương lên ném cho Đại Cathay.
Lập tức Đại Cathay vươn tay bắt lấy cây thương, hắn chẳng nói chẳng rằng lao thẳng về phía gã cầm bao tay vẫn còn đang đau đớn dưới đất. Tức thì trước mặt hắn ta xuất hiện một tấm sắt dày, thấy thế Đại Cathay cho lửa tập trung ở đầu mũi thương, rồi dùng hai tay xoay cây thương cho nó xoay như mũi khoan.
“Xoẹt xoẹt ~~”
Ánh lửa tóe lên khắp nơi, Đại Cathay lùi lại dùng chân đạp mạnh vào đuôi thương. Ở sau lưng hắn, Tí Hai Ngón đang chiến đấu cùng tên Ma Pháp Sư hệ Hỏa, đồng đội của tên cầm găng kia.
Lúc này Đại Cathay làm một hành động khó có thể hình dung được, hắn liên tục xoay cây thương như cái máy khoan để khoan vào bên trong tấm thép, khi cảm thấy cây thương vẫn còn lực xoay, hắn lập tức cúi mình vòng ra đằng sau tấm kim loại kia.
Sau tấm kim loại là gã Ma Pháp Sư hệ Kim đang bảo hộ lấy đồng đội của mình, thấy Đại Cathay xuất hiện ở bên cạnh thì chỉ kịp giật mình một cái thì ăn nguyên một cú đấm rực lửa vào mồm. Đấm văng hắn đi, Đại Cathay lao tới đạp vào mặt gã cầm găng để c·ướp đi đôi găng tay kia.
Vừa hay đứng dậy thì thấy cây thương của hắn hết đà nên rơi xuống, hắn nhặt thương lên phóng thẳng về phía gã Ma Pháp Sư hệ Hỏa đang chiến đấu với Tí Hai Ngón. Mũi thương xoẹt qua mặt gã ta, Đại Cathay cũng lao theo cây thương, tung mình lên gối thẳng vào mặt gã Ma Pháp Sư hệ Hỏa kia. Mặc cho cơ thể hắn ta đang bao bọc bởi lửa cũng b·ị đ·ánh cho tung tóe.
Bị Đại Cathay đánh văng đi mất hút, hắn ta cầm trượng ma thuật nên bị một nhóm người khác bu vào t·ấn c·ông. Còn Đại Cathay thì tiêu sái đáp xuống ném cho Tí Hai Ngón cái găng tay. Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh, tốc độ của Đại Cathay được cường hóa bởi ma thuật gió khiến hắn di chuyển cực kì nhẹ nhàng và nhanh chóng.
“Còn một cái găng nữa, ở đâu rồi?” – Đại Cathay liếc trái liếc phải không tìm được cái găng còn lại bèn nói.
“Đằng kia, ta đã sớm làm dấu.” – Tí Hai Ngón cười hắc hắc nói.
Dứt lời hắn kéo một sợi chỉ màu đen trong chiến trường, không biết sợi chỉ này làm từ gì mà khi kéo căng ra khiến cho nó sắc như đao kiếm, những kẻ không biết đi ngang qua đều máu tuôn tứa tung. Một đám người cứ thế mà lùi lại tạo ra một con đường dẫn đến thẳng vị trí của gã cầm cái găng còn lại.
Đại Cathay chẳng nói chẳng rằng, nở một nụ cười đầy tự tin. Cây thương trên tay hắn rực lửa, còn bọc thêm cả lốc xoáy nhọn như mũi khoan. Cứ thế Đại Cathay phóng thẳng cây thương về phía kẻ địch. Cây thương mang theo lửa tạo ra một vòng cung lửa tuyệt đẹp ghim thẳng vào bả vai đối phương khiến cho cả đấu trường bần thần nhìn hắn.
Tức thì Đại Cathay chạy vụt tới nhặt lấy một cây côn ở dưới đất, đánh văng những kẻ ngán đường, chẳng mấy chốc hắn tiếp cận được gã cầm găng tay còn lại và c·ướp lấy. Cầm theo cả thương, Đại Cathay đánh một đường khác tập hợp cùng Tí Hai Ngón.
“Cám ơn ngươi Đại Cathay.” – Tí Hai Ngón cầm đủ đôi găng tay vui vẻ nói.
“Ngươi hỗ trợ tốt lắm. Bây giờ chúng ta làm gì đây?” – Đại Cathay nhìn quanh đấu trường hỏi.
Hiện tại có không ít kẻ đã gục, 25 người mà giờ đã gục hết 7 8 người. Tức đã có gần một nửa số tiêu chuẩn bị loại. Cũng là lúc này v·ũ k·hí hầu như đều đã thu thập đầy đủ, những k·ẻ c·ướp được đều đã c·ướp được, những kẻ không có thì giờ cũng bị đồng đội bỏ rơi.
Thậm chí còn ác liệt hơn là quay sang đánh lén chính đồng đội của mình khi nhận ra số lượng người bị loại đã quá nửa. Gần như cùng một lúc cả đấu trường thống nhất với nhau quay sang đâm chém đồng bọn của mình để giảm thiểu số lượng người tham gia.
Trong vài hơi thở số người bị loại lên đến 13 người. Còn hai người nữa, tất cả mọi người đều tách nhau ra mỗi người một nơi đề phòng b·ị đ·ánh lén. Tổ đội chỉ kéo dài đến khi c·ướp được v·ũ k·hí, lật mặt thế này thì quá nhanh rồi. Đại Cathay thở dài một tiếng.
Hắn nhìn sang Tí Hai Ngón, thấy hắn ta vẫn đứng bên cạnh, rồi lại nhìn sang những kẻ khác cũng đang nhìn bọn họ với ánh mắt ngạc nhiên.
“Không ra tay à?” – Đại Cathay nở nụ cười ẩn ý hỏi.
“Huynh đệ, ngươi đây là trông mặt bắt hình dong đúng không?” – Tí Hai Ngón cười hắc hắc nói.
“Không, ta chỉ đang thắc mắc nãy giờ sao ngươi lại không nhân cơ hội làm giống những kẻ kia.” – Đại Cathay nói.
“Ta là kẻ khác người, phàm là những chuyện số đông làm, ta luôn làm ngược lại.” – Tí Hai Ngón cười ha hả đáp.
Chẳng nói chẳng rằng cả hai đột nhiên tách ra t·ấn c·ông hai kẻ gần mình nhất. Đại Cathay phóng thương xoẹt qua mặt gã đấu sĩ dùng trọng kiếm cách hắn 10m. Chớp lấy thời cơ hắn ta giật mình, cơ thể Đại Cathay được bọc bởi gió lao tới với tốc độ khủng kiếp rồi đấm một quyền vào cằm đối phương khiến hắn văng đi, nằm b·ất t·ỉnh tại chỗ.
Còn Tí Hai Ngón lại bay áp sát gã Ma Pháp Sư bên trái hắn, tạo ra một vòng tròn ma thuật dưới chân đối phương. Một luồng gió lốc cực lớn nổi lên đẩy gã Ma Pháp Sư kia bay thẳng lên trời, cao đến 20m, sau đó gió đột ngột tắt ngủm khiến cho tên Ma Pháp Sư kia rơi thẳng xuống dưới, gãy tay, gãy chân, mất đi sức chiến đấu.
“Trận thứ 3 của tổ 1 ... KẾT THÚC. Đề nghị các thí sinh dừng tay, nếu ai còn tiếp tục sẽ bị xử thua.”
---
Hôm nay vừa lấy máy về, cài đặt lại một số thứ nên mất cả đêm. Giờ mới lên chương được, sr các lão nhưng nay 1c nha :((
0