“Thằng c·hết tiệt, mày đấm vỡ mặt ca rồi.” – Đại Cathay bật dậy với gương mặt toàn máu.
Về cơ bản thì gương mặt của hắn đã hoàn toàn hồi phục lại, nhưng sau đó lại là tái mét. Tái đi là vì đói, cú đấm kia của Huyết Phong khiến cho Đại Cathay thăng thiên ngay tại chỗ nên tốn rất nhiều năng lượng để hồi phục.
“Đói quá, thôi nghỉ. Thằng kia đầu hàng rồi thì thôi, không đánh nữa. Cái thằng nhát c·hết.” – Đại Cathay nhổ một bãi nước bọt về phía Mạc Vũ đang ngồi bệt dưới đất vì sợ hãi.
Cả đấu trường tĩnh lặng, sau đó bắt đầu ồn ào lên, vô số người tò mò vì sao Đại Cathay vẫn còn sống, hơn hết là kẻ vừa đánh Đại Cathay là ai? Tại sao hắn không có một chút tức giận nào thế kia?
“Trận đối kháng đồng đội lượt thứ ba, bảng Giáp. Đại Cathay – Tí Hai Ngón là đội chiến thắng!!!!!!!”
Đúng lúc này chủ trì hét lên một tiếng, sau đó hắn nhìn xung quanh nói tiếp:
“Do thí sinh Lê Quang sử dụng cấm thuật có sức công kích lớn, nên đã khiến bốn cặp đấu còn lại bị loại trực tiếp. Nhưng do tác động bên ngoài, nên bốn cặp đấu bị ảnh hưởng sẽ được đấu lại vào ngày mai.”
“Khoan đã, hắn đã phạm luật. Hắn đã dùng thứ này trong trận đấu, ta yêu cầu kiểm tra nó. Rất có thể là loại dược phẩm tăng sức mạnh, không thể nào hắn còn sống sau đòn đó được.”
Mạc Vũ ở dưới đấu trường, đưa thanh socola của Đại Cathay lên trời mà hét.
“Ăn gian cái đầu ngươi, đánh không lại la làng đúng không? Con mắt mọc dưới đít của ngươi cho rằng cái cục than đó là linh dược hả? Đồ ngu!” – Trên khán đàn một cô nàng tóc vàng đứng dậy chửi thẳng mặt Mạc Vũ.
“Đúng đó, các ngươi mới chính là kẻ ăn gian. Lại dám dùng cấm thuật ở đây. Thua rồi thì cút đi.” – Một nữ nhân khác nói chen vào.
Thấy thế người chủ trì thở dài một tiếng, hắn bước tới bóc vỏ của thanh socola ra rồi bẻ nửa thanh nhét vào trong miệng Mạc Vũ, nửa cây còn lại thì đút túi.
“Ăn đi.” – Người chủ trì híp mắt nói.
“Rộp...” – Mạc Vũ bất giác cắn một cái.
Lập tức hai mắt hắn sáng lên, trong đời của hắn, chưa bao giờ cảm nhận được món nào ngọt như thế nào. Kể cả đường mía cũng không thể nào ngọt bằng, vị ngọt này tuy ngọt nhưng lại hơi đăng đắng, tuy đắng như không lại không gắt, ngọt nhưng không béo. Lại còn có cái nước đen đen mềm mềm chảy ra trong họng khiến hai mắt hắn sáng rực lên.
“Ah! Lấy nhầm bên rồi, tại sao ngươi lại ăn miếng có si cu la lỏng ... nhả ra.” – Người chủ trì thấy một dòng nước đen chảy ra ở mép hắn, nhịn không được lay lay Mạc Vũ vài cái.
Nhưng Mạc Vũ lại không quan tâm, hắn liếm mép rồi ăn sạch toàn bộ socola còn sót trong miệng.
“Này, ăn rồi thì thanh minh đi, đó có phải là linh dược hỗ trợ gì không?” – Đại Cathay đi đến bên cạnh vỗ vai Mạc Vũ nói.
Đúng ngay vào vị trí cánh tay b·ị t·hương của hắn, Mạc Vũ la lên thảm thiết.
“Úi, đau hả? Vậy thì nói sự thật đi? Đừng có phỉ báng danh dự của ông mày chứ?” – Đại Cathay cười gằn lên đầy dữ tợn.
“Là đồ ăn vặt, nó ngon, đau đau đau ... ngươi không g·ian l·ận. Là ta sai, làm ơn bỏ ra đi.” – Mạc Vũ đau đớn đến chảy cả nước mắt.
“Tốt!” – Đại Cathay gật đầu rời đi.
Được câu xác nhận của Mạc Vũ, cả đấu trường như bùng nổ. Vô số người hét lên tên của Đại Cathay, nhất là hội chị em xinh đẹp, không ngừng hò hét đòi hắn làm chồng của họ. Lấn át sang cả tiếng cổ vũ của cánh đàn ông.
Sau lưng, Huyết Phong thấy cảnh đó thì thở dài một tiếng. Đúng như Quân ca đã nói, Đại Cathay vừa rồi quả thật là mất kiểm soát, chắc là do thừa năng lượng quá đây mà. Lần sau luyện tập phải mạnh tay hơn mới được.
Bất giác Đại Cathay rùng mình một cái mà không hiểu vì sao, hắn tặc lưỡi vứt cái cảm giác đó ra sau đầu rồi bước đến vác Tí Hai Ngón lên trên vai.
“Mau đưa đi trị thương đi, cánh của hắn tay sắp phế đến nơi rồi.” – Gã chủ trì kêu người kéo Mạc Vũ đi.
...
“Làm tốt lắm, có điều khúc cuối hình như đệ mất kiểm soát?” – Ma Tùng Quân nhìn Đại Cathay đang ăn cơm mà nói.
“Ưm... do đệ hưng phấn quá ... ặc ... nước nước.”
Vừa ăn vừa nói khiến cho Đại Cathay bị sặc, vừa hay có người đưa cho hắn một cốc nước lọc, hắn vớ lấy tu lên ừng ực. Sau đó mới thở phào ra một hơi, cúi đầu định ăn tiếp thì thấy có gì đó không đúng.
“Ủa?”
Tô cơm trước mặt hắn mất tiêu, hắn ngó sang Ma Tùng Quân, thấy Ma Tùng Quân chỉ ra sau lưng. Đại Cathay quay đầu nhìn thì thấy con nhỏ tham ăn Lilian đang ăn lấy ăn để tô cơm của hắn.
“Này con điên kia, ta vừa nhổ nước bọt vào đấy đấy. Ăn không sợ có bầu à?” – Đại Cathay tức điên lên quát.
“Ngon quá, ông chủ Ma, vì sao không cho ta ăn cơm? Ta muốn ăn cơm, hu hu, ngon không chịu được. Tại sao ta phải làm việc cho lão Long kia chứ? Ta muốn làm việc với ông chủ Ma ... ta sai rồi, cho ta chọn lại đi ... măm măm.” – Lilian vừa ăn vừa khóc, bộ dạng trông cực kì thảm hại.
“Thôi bỏ đi, ăn như c·hết đói lâu năm.” – Đại Cathay phất tay, chẳng thèm để ý đến Lilian.
Lúc này Ma Tùng Quân lại đưa cho hắn một ít cơm cuộn, hắn chậm rãi ăn lấy từng miếng một. Hồi lâu sau mới thở phào ra một hơi, châm lên một điếu thuốc, nhấp một ít cà phê đá.
“Trả lời vấn đề của ta đi, vì sao đệ lại mất kiểm soát?” – Ma Tùng Quân nhẹ giọng hỏi.
“Đệ không rõ, đệ có cảm giác gì đó ... nếu không được đập phá, hoặc đánh ai đó thì không thể nào dừng lại được. Huyết Phong đấm vào mặt đệ một cái, cú đó đủ lấy mạng của đệ ngay tức khắc. Nên cảm giác đó cũng biến mất luôn.” – Đại Cathay ngửa cổ lên trời, phà ra một làn khói đặc.
“Vấn đề nằm ở đó, đệ phải kiểm soát được sự điên loạn của mình. Tốt nhất đừng mất kiểm soát rồi quay sang t·ấn c·ông đồng đội. Giả sử một ngày không ai đánh lại đệ và đệ quay sang t·ấn c·ông chúng ta, ai là người sẽ cản đệ lại?” – Ma Tùng Quân thở dài nói.
Hắn không phải nói chơi, mà theo tính toán của Phiền Bỏ Mẹ, thời điểm đó Đại Cathay bị mất kiểm soát thực sự. Dường như sức mạnh của Chu Tước đã kiểm soát tâm trí của Đại Cathay, khiến cơ thể hắn bị thừa năng lượng và cần phải giải phóng nó. Không hẳn là Đại Cathay muốn g·iết người, mà do hắn hưng phấn quá độ dẫn đến sự việc trên. Nếu không thể kìm chế được, hắn phải bộc phát nó ra bên ngoài.
Giống như một ngọn lửa đang cháy phừng bên trong tim của hắn, nó càng ngày càng to ra nếu như Đại Cathay không làm cái gì đó thì hắn sẽ nổ tung như một trái bóng.
“Hãy luyện tập cảm giác đó cùng với Huyết Phong trong tương lai. Tìm cách kìm chế nó, tích tụ nó lại và bùng phát một lần. Đệ cần phải tìm ra một đòn đánh chí mạng dành cho mình, sát thương đệ gây ra quá yếu, một thời gian nữa ta sẽ tìm một bí kíp về thể thuật cho đệ học thử.”
Ma Tùng Quân chậm rãi nhìn xuống sàn đấu mà nói.
“Đệ hiểu rồi, đệ có cảm giác mình đánh không đủ lực. Cảm giác đó rất là khó chịu.” – Đại Cathay vỗ lên ót của mình, cười khổ đáp.
“Thưa ngài, có người muốn gặp ngài.”
Đang khó chịu trong người, thì có hạ nhân của Long gia đi đến cúi chào Đại Cathay một cái rồi nói.
“Hử?” – Đại Cathay nhìn theo hướng chỉ tay của hạ nhân kia.
“Ca ca đẹp trai, ta đến gặp ngươi. Cho ta vào trong đi, ta sẽ mua toàn bộ cá viên chiên của đồng đội ngươi.”
Lúc này một cô nàng tóc vàng, mặc một bộ đầm xanh nước biển, liên tục vẫy tay về phía Đại Cathay, tay còn lại thì cầm lấy mấy xiên cá viên để ăn. Gương mặt nàng ta hớn hở như vớ phải vàng khiến cho Đại Cathay có chút dị ứng.
“Con nhỏ Tây đó tìm ta làm gì?” – Đại Cathay giật mình nói.
“Thưa ngài, đó là Nhị tiểu thư của gia tộc Morgan, Morgan Selina. Gia chủ của gia tộc Morgan là một Công Tước, có địa vị rất lớn. Xin ngài hãy cẩn thận đối đãi.” – Gia nhân của Long gia nhắc khẽ cho Đại Cathay.
“Con nhỏ phiền phức.” – Đại Cathay tặc lưỡi một cái.
Hắn cực kì ghét bọn Tây lông, bình thường đã ghét đàn bà rồi, đã vậy còn là bọn thò lò mắt xanh tóc vàng, hắn càng không ưa hơn nữa. Cái gì cũng có nguyên do, kiếp trước đất nước của hắn bị c·hiếm đ·óng bởi lũ khốn đó, nên hắn chẳng thích cái bọn tóc vàng này chút nào.
“Fan hâm mộ của đệ đấy, đi gặp chút đi.” – Ma Tùng Quân vỗ vai Đại Cathay một cái.
Hết cách, Đại Cathay đành phải bước xuống. Vì đây là chỗ độc quyền của Long gia, ở miền Nam này, Long gia chính là trời. Có là con gái cưng của Công Tước đi chăng nữa thì vẫn phải đứng ở ngoài và tuân theo luật lệ ở đây.
Đại Cathay còn chưa kịp bước xuống thì đã thấy một cái bóng màu đỏ đem theo một rổ cá viên chưa chiên lao tới trước mặt Morgan Selina.
“Tỷ tỷ xinh đẹp, chúng ta lại gặp. Ngươi nói muốn mua hết cá viên chiên đúng không? Ở đây chúng ta còn hai rổ, bán cho ngươi với giá 5 đồng bạc một xâu. Mua hết toàn bộ giảm giá 1 đồng bạc. Khuyến mãi giành riêng cho ngươi đó tỷ tỷ. Nếu thiếu tiền có thể trả bằng ma tinh thạch, ưu tiên Thủy, Hỏa, Kim, Phong.”
Hai mắt Yên Nhược Đan sáng rực lên, sau lưng con bé còn có con Tiểu Bối chật vật ôm lấy một rổ cá viên còn lại đi về phía này.
“Ha ha, tiểu mỹ nữ đáng yêu. Được, cho ta gặp ca ca của muội, ta mua toàn bộ với giá gấp đôi. Thế nào?” – Morgan Selina cười lên một tiếng giòn tan, khiến cho vạn hoa đua nở. Nụ cười ấy đẹp như vầng trăng khuyết vậy.
“Ngươi mua nhiều vậy chắc ăn không hết đâu, có thuê người ăn dùm không? Để ta ăn phụ ngươi?”
Lúc này bên cạnh Morgan Selina lại xuất hiện thêm một người nữa, nàng ta chùm kín mít từ trên xuống dưới chỉ để lộ ra đôi tại nhọn của mình. Morgan Selina giật mình nhìn sang nàng ta, nhưng sau đó lại phát hiện Đại Cathay đang đi về phía mình thì quăng hết mọi thứ sau đầu mà chạy đến.
Nàng tung người lên, định ôm lấy hắn thì bị hắn tránh né sang một bên. Kết quả nàng tông trúng con Tiểu Bối đang lụ khụ đi đằng sau, làm rơi cả rổ cá viên chiên xuống đất. Lập tức Đại Cathay xuất hiện ngay dưới rổ cá viên, hắn ôm lấy rổ hứng lấy toàn bộ cá viên rớt ra.
“Này tóc vàng, làm cái gì thế hả? Suýt nữa thì đi tong rổ cá viên của ta rồi?” – Đại Cathay quát lên.
“Ay yo, ca ca ngươi đừng có nóng. Có đổ xuống ta cũng mua hết cho ngươi, ban nãy vì sao ngươi lại né? Là chê ta không đẹp hay là vì ta quá sỗ sàng?” – Morgan Selina đứng dậy sờ lên gương mặt của Đại Cathay, nàng cười khúc khích nói.
Đôi mắt đẹp khẽ cong lên, càng sờ lên mặt láng mịn của Đại Cathay, nàng càng chịu không được. Gương mặt trở nên đỏ ửng, hai mắt bắt đầu phát cuồng. Hơi thở nàng ta bắt đầu dồn dập. Khiến cho Đại Cathay cảm thấy hơi sợ. Có phải con này cũng khùng điên giống con Lilian không vậy?
Trong đầu hắn đang nghĩ, con Tây lông này nhất định là bị điên rồi. Không được, phải đi lên mới được. Vừa định quay đầu, Đại Cathay thấy Yên Nhược Đan như Quỷ La Sát đứng lù lù sau lưng Morgan Selina để nhìn lấy hắn.
Miệng con bé mấp máy cái gì đó, Đại Cathay đọc ra được khẩu miệng của con bé, hình như là: “Bán hết rổ cá viên, đi đâu thì đi.”
“Haizz ...” – Đại Cathay thở dài.
Hắn cứ có cảm giác nếu như rời đi sẽ có đại sự chẳng lành xảy ra với hắn. Thôi thì bán nốt, bán nốt hai rổ cá viên này cho Quân ca đỡ cực vậy.
0