0
Ngày hôm đó Tí Hai Ngón rửa xong đống bát dĩa, tổng cộng hắn làm vỡ hơn một trăm cái. Tương đương với 100 đồng bạc. Mà 100 đồng bạc còn là giá tiền Yên Nhược Đan đã giảm giá cho hắn để cho tròn số. Với tấm thân héo mòn kia hắn làm gì có nổi một đồng cắc nào để mà trả. Muốn vào được nhóm, hắn phải rửa chén mà không làm vỡ bất kì cái bát cái dĩa nào. Vấn đề nằm ở chỗ, hắn không có tiền để đền, không đền thì không được rửa chén, đồng nghĩa với việc mất đi cơ hội gia nhập nhóm Hủ Tiếu.
Cuộc đời đi đến đỉnh phong con người của Tí Hai Ngón đầy gian truân và khó khăn, là một con người cầu tiến từ trong xương máu, Tí Hai Ngón không bao giờ bỏ cuộc. Hắn đã tìm ra được cách giải quyết chuyện này, chính là đi móc túi. Thành Phù Sương tổ chức đại hội, có rất nhiều người đem theo tiền, hắn chỉ cần thó mỗi người một đồng bạc là đủ trả rồi, đông người như vậy, mất một đồng bạc cũng không khiến họ nghèo đi được. Vẫn thuận theo lương tâm, tuân theo đạo đức nghề nghiệp, vẫn không làm người khác bị thiệt hại quá lớn, kết hoạch này quá tuyệt vời.
Mọi thứ đều ổn cho đến đêm hôm đó, Tí Hai Ngón canh thời điểm khán giả đấu trường trở về liền đụng người này, đụng người kia để móc túi. Nhưng ngặt một cái, rất nhiều người đem theo tiền nhưng khi rời khỏi đấu trường chẳng còn dư đồng nào. Cái này là do bọn họ ăn uống quá đà bên trong đấu trường, từ cá viên chiên, bỏng ngô, nước mía, cho đến cà phê nóng, tối thì ăn hủ tiếu. Hắn không biết điều đó cho đến khi không thu hoạch được chút gì.
Những cái túi hắn lấy được toàn bộ đều là túi rỗng, túi rỗng thì có ích gì cho hắn đâu. Đừng nói là một đồng bạc, đến một đồng tiền cũng không còn, người nào không đủ tiền mua đều bị Yên Nhược Đan ghi nợ lại hết. Do đó chẳng có túi tiền nào có tiền bên trong. Hắn lại không dám thó tiền của Ma Pháp Sư Trung cấp trở lên, những người đó có giác quan rất nhạy, đụng vào chỉ có c·hết.
Không còn cách nào khác, Tí Hai Ngón bèn lẻn vào nhà dân để tìm kiếm. Trời không phụ lòng người, hắn lấy được khá nhiều, nhưng không hiểu sao luôn bị người ta phát hiện rồi đuổi đánh hắn. Người bình thường làm sao mà bắt được hắn, Tí Hai Ngón vẫn chạy trốn được sau khi đã thó đủ tiền.
“Sao lại thiếu mất một đồng, chắc làm rơi ở đâu đó rồi. Phải tìm thêm mới được.” – Tí Hai Ngón đếm đi đếm lại, vẫn thiếu mất một đồng bạc.
“Hử?”
Đang định đi tìm con mồi, thì Tí Hai Ngón vô tình thấy một gã đàn ông đi vào trong con hẻm hắn đang đứng. Lập tức Tí Hai Ngón nhảy lên trên nóc nhà bên cạnh, người hắn nhẹ tựa như lông hồng, di chuyển không gây ra một tiếng động nào.
Gã đàn ông kia hình như đang say sỉn, mặc dù hơi tối nhưng nhờ ánh trăng sáng hôm nay Tí Hai Ngón vẫn nhìn ra được quần áo trên người hắn ta là đồ mắc tiền. Như mèo mù vớ phải cá rán, Tí Hai Ngón khóa mục tiêu gã đàn ông kia.
Không phải Ma Pháp Sư, dáng đi kia cũng không phải là người biết võ. Thời điểm gã đàn ông say sỉn kéo quần xuống để giải quyết nỗi buồn, Tí Hai Ngón thù lù xuất hiện sau lưng đối phương, hai bàn tay của hắn mang theo cơn gió nhẹ cuốn quanh cơ thể của gã say sỉn một lượt.
Nhờ gió, hắn xác định được vị trí túi tiền nằm ở đâu, Tí Hai Ngón bắt đầu thò tay về hạ bộ phía trước. Chỉ mất 2 giây, hắn cầm được bọc tiền nặng trĩu trên tay. Hài lòng với chiến lợi phẩm, gã này giàu vậy chắc chẳng quan tâm đến túi tiền này, hắn thay mặt người nghèo khổ lấy hết vậy. Tí Hai Ngón mỉm cười xoay đầu rời đi.
Có điều, hắn chỉ xoay đầu được, còn rời đi thì không thể. Do đầu của hắn bị một bàn tay nào đó giữ cố định ở lại, muốn đi, trừ khi chặt luôn đầu. Cảm thấy ma lực toàn thân bị khóa lại, kì này xong rồi, đối phương là cao thủ ẩn giấu khí tức, cả một chút ma lực cũng không rò rỉ ra ngoài. Trộm tiền của một người như vậy khác nào t·ự s·át đâu?
“Tiền dễ kiếm quá nhỉ?”
...
“Ào!”
“Nó chưa tỉnh, đánh cho tỉnh đi.” – Một giọng nói vang lên.
Sau đó là hình ảnh đáng thương của Tí Hai Ngón hiện ra. Trong một căn phòng tối tăm, thứ duy nhất phát sáng chính là viên ma tinh thạch hệ Quang le lỏi trên trần nhà. Căn phòng không cửa sổ, chỉ có độc nhất một cửa ra vào làm bằng thép, nhưng lại có đến bốn Ma Pháp Sư Trung cấp đứng thủ ở đó.
Lúc này Tí Hai Ngón bị hai người dùng gậy đánh liên tục vào người, hắn đau đến mức vừa tỉnh dậy lại b·ị đ·ánh cho b·ất t·ỉnh tiếp. Không biết b·ị đ·ánh bao lâu, Tí Hai Ngón từ từ tỉnh dậy với cơn đau nhức toàn thân, hắn rõ ràng rằng mình chỉ còn nửa cái mạng. Tay chân đều không còn cảm giác gì nữa, nội tạng có lẽ đang chảy máu khiến cho hắn hô hấp cũng thấy khó khăn.
“Tỉnh rồi đó hả? Pháp sư trị liệu trị không hết được, cho nó uống thuốc trị thương đi. Thằng này cũng thật tốt số.” – Một người đàn ông nói.
Tức thì có người nắm lấy tóc Tí Hai Ngón, giật ngược đầu hắn ra đằng sau rồi đổ vào miệng hắn một chất dịch màu xanh lục khiến cho toàn thân hắn ngứa ngáy không chịu được. Cả cơ thể hắn hiện tại đang bị trói, không thể gãi, cũng không dám mắng người, chỉ có thể cựa quậy như một con sâu để gãi ngứa cơ thể gò bó của mình.
Hắn nhận ra, toàn bộ ma lực trong cơ thể vẫn đang bị phong ấn. Từ những ký ức mờ nhạt trước khi ngất đi, hắn nhớ lại được gã đàn ông hắn ă·n c·ắp tiền là ai. Kẻ đó chính là Mạo Hiểm Giả lừng danh, Long Nguyên Giáp.
Điên rồi, tại sao hắn lại trộm tiền của Long Nguyên Giáp chứ? Lần này xong rồi, hắn biết Long Nguyên Giáp là người hào sảng, nhưng đó là hào sảng với người đứng đắn. Những kẻ giống như hắn, thường bị Long Nguyên Giáp h·ành h·ạ rất thảm. Nhất là bị h·ành h·ạ dưới Hắc Long Giả nổi tiếng của Long gia.
Không cầu xin, không van xin bất cứ điều gì, bởi Tí Hai Ngón hiểu cách làm việc của Hắc Long Giả. Nhìn trang phục họ mặc gần như ai cũng giống nhau, chỉ có một gã Hắc Long Giả mang ký hiệu đầu rồng đen ở trước ngực áo. Đây là thành viên cấp cao nhất của Hắc Long Giả, rơi vào tay bọn họ chỉ có một con đường c·hết.
“Đánh tiếp đi.” – Gã mang ký hiệu rồng đen nói.
Tiếp tục Tí Hai Ngón bị treo lên đánh tiếp, chỉ đánh và đánh, không ai nói với hắn bất kì một câu nào. Cách làm này khủng bố tinh thần còn hơn cả việc hắn vừa b·ị đ·ánh vừa bị chửi. Hễ hắn mở miệng ra hét là b·ị đ·ánh gãy xương hàm.
Sau đó bị thả xuống, có Ma Pháp Sư chữa trị và thuốc trị thương để chữa trị cho hắn. Đến giữa đêm, khi Tí Hai Ngón được chữa trị xong, hắn lại bị treo lên. Lần này Hắc Long Giả không đánh hắn tiếp mà dừng lại đứng ở hai bên cửa ra vào.
“Kịch!”
Âm thanh cửa mở cất lên làm cho con tim yếu mềm của Tí Hai Ngón nhảy lên một cái. Gương mặt cao ngạo đến quen thuộc dần xuất hiện dưới ánh sáng của ma tinh thạch Quang hệ.
Long Nguyên Giáp chậm rãi bước vào, ném ra một túi đồng bạc. Đó là chiến lợi phẩm của Tí Hai Ngón, hắn có thể xin Long Nguyên Giáp cho hắn một cơ hội không? Dù gì Đại Cathay cũng là thành viên của huynh đệ Long Nguyên Giáp, nếu mình van xin có thể mình sẽ được sống, dù gì đây cũng chỉ là tội ă·n c·ắp vặt, không đến mức phải g·iết hắn đúng không?
“Tí Hai Ngón đúng không? Đừng nghĩ rằng ngươi được chiến đấu với Đại Cathay một trận là ta sẽ tha cho ngươi. Cuộc đời ta rất ghét những kẻ không làm mà muốn có ăn giống ngươi. Đại Cathay suýt nữa phải bỏ mạng dưới tay Long gia chúng ta, nếu như hắn không phải là thành viên trong nhóm của huynh đệ ta, ngươi còn nghĩ đến chuyện van xin nữa không?”
Chưa đợi cho Tí Hai Ngón kịp nói lời nào, Long Nguyên Giáp đã nở một nụ cười, rào trước suy nghĩ trong đầu của Tí Hai Ngón.
Sắc mặt Tí Hai Ngón lập tức tái xanh, lý do hắn từ đầu đến giờ không chống đối không phải là vì hắn chấp nhận c·ái c·hết. Mà là vì hắn biết được tính cách trọng cái nghĩa của Long Nguyên Giáp, nên mới ôm một chút hi vọng để chịu đựng.
Giờ thì xong rồi, thế thì tại sao lại dùng thuốc trị thương cho hắn chứ? Chẳng lẽ Long gia giàu đến phát điên rồi hay sao? Đến tận bây giờ hắn đã dùng bốn năm bình thuốc trị thương màu xanh lục gì đó rồi.
Kiếp này coi như bỏ, mọi công sức đổ sông đổ biển. Nếu có cơ hội được làm lại cuộc đời, hắn sẽ không bao giờ làm cái nghề móc túi, ă·n t·rộm này nữa. Có lẽ hắn không còn cơ hội hoàn lương nữa rồi, làm một vụ chót để nghỉ, quả thật khó khăn. Cuộc đời này không cho hắn lương thiện.