0
[Đinh!]
[Vật phẩm đã được chuyển đến túi đồ hệ thống.]
[Đinh!]
[Vật phẩm đã được...]
Lúc này Ma Tùng Quân liên tục bỏ điểm ra để mua vật phẩm ngoại trang. Hắn chỉ cần đủ tiền mua hai bộ là được, hắn một bộ, Huyết Phong một bộ. Mỗi bộ tiêu của Ma Tùng Quân gần 2 triệu Tích Điểm Cảm Xúc. Mua xong Ma Tùng Quân biến thành một cái xác khô.
Tất nhiên hắn đã để dành đủ tiền để mua nguyên liệu nấu ăn rồi, nếu không hắn chẳng thể nào kiếm thêm được một đồng cắc nào.
“Huyết Phong, mặc bộ giáp này vào sau đó mặc bộ đồ này bên ngoài.”
Bấy giờ Ma Tùng Quân đưa cho Huyết Phong hai bộ đồ, một bộ chiến giáp và một bộ ngoại trang. Cầm lấy bộ giáp màu hường, Huyết Phong híp mắt lại nhìn Ma Tùng Quân. Quân ca bình thường là người đứng đắn, hôm nay lại muốn làm k·ẻ b·iến t·hái hay sao?
“Nhìn cái gì, mặc vào đi. Đây là ngoại trang giống thằng Đại hay mặc, bộ giáp kia dù sao cũng không thấy được. Đệ còn sợ cái gì?” – Ma Tùng Quân quát một tiếng.
Nhìn bộ đồ còn lại bên tay phải, hai mắt Huyết Phong sáng rực. Ra là hắn đã hiểu lầm Quân ca nhà mình. Tránh để người ta hiểu lầm, Huyết Phong leo lên xe mặc bộ giáp, sau đó mới mặc đồ ngoại trang lên.
Vừa mặc xong, Huyết Phong hớn hở chạy xuống xe khoe với Ma Tùng Quân.
“Phụt!”
Đang ngồi uống cà phê, còn chưa kịp nuốt, Ma Tùng Quân phun tất cả ra ngoài sau khi nhìn thấy Huyết Phong.
Cụ thể bộ quần áo trên người Huyết Phong là một bộ quần áo bó sát, nó giống như bộ đồ dành cho thợ lặn. Các đường viền của nó là màu hồng, tổng thể bộ đồ cũng là màu hồng, nhưng là màu hồng nhạt hơn. Nói chung cả bộ đồ bó sát kia đều có màu hồng, cộng với gương mặt cục súc, trông Huyết Phong lúc này chẳng khác nào một thằng cu mặt già có niềm đam mê mãnh liệt với màu hồng.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Huyết Phong thấy Yên Nhược Đan đi đến đưa cái gương nhỏ về phía hắn. Nhìn trong gương, mặt của Huyết Phong từ đen thành đỏ, hắn leo vội lên xe, chỉ ló nửa cái đầu ra ngoài để nhìn Ma Tùng Quân.
“Quân ca, tại sao nó lại có màu hồng? Ban đầu đệ nhớ có màu đen mà...” – Huyết Phong uất ức nói.
“Điểm đặc biệt của bộ quần áo đó không phải ở màu, mà là ở chức năng của nó. Nó có thể ngụy trang theo môi trường xung quanh, có hai cái nút ở hai bên cổ tay đệ đấy. Nút bên phải là chọn màu theo suy nghĩ, tưởng tượng màu gì trong đầu là ra màu đó. Nút bên phải là ngụy trang theo môi trường, bộ quần áo sẽ tự động đổi màu theo môi trường xung quanh.”
Nghe Ma Tùng Quân nói thế, Huyết Phong lập tức ấn nút bên phải. Nhưng hắn nhìn lại, bộ đồ của hắn vẫn màu hường.
“Quân ca!”
“Nhìn lại cái xe coi nó màu gì.” – Ma Tùng Quân híp mắt lại nói.
Huyết Phong quên mất bên trong cái xe là màu hồng, cái màu này không phải là màu ban đầu của xe. Mà là màu do Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết yêu cầu. Do có lần Ma Tùng Quân mua được mấy miếng dán tường, vốn bên trong xe chỉ có màu trắng thì đơn điệu quá, thế nên hắn mua miếng dán tường hình lá cây dán lên cho tươi mát.
Kết quả ai cũng phản đối. Sau một hồi bỏ phiếu, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết thành công sử dụng được miếng dán tường màu hường. Chưa kể Yên Nhược Đan còn đem phần thừa của miếng dán tường đi dán khắp vật dụng trong xe, từ tủ lạnh, tivi, bàn ủi cho đến cả đôi tông lào của Ma Tùng Quân.
May cho Ma Tùng Quân là không đủ miếng dán, nếu không cả cái xe của Ma Tùng Quân thành màu hồng luôn rồi.
Sau một hồi táy máy tay chân, cuối cùng Huyết Phong cũng lựa ra được màu đỏ cho mình, viền trên quần áo thì hắn chọn màu xanh dương đậm.
“Không thể tin được, Quân ca. Đệ cầm dao đâm không thủng luôn này.”
Vừa nói Huyết Phong vừa dùng dao đâm vào ngực, lửa tóe ra tứa tung, đến mức con dao gãy ra làm mấy mảnh thì mới chịu dừng lại. Lưu Béo thấy được cảnh đó, hắn cầm nguyên một thanh kiếm còn đang rèn hòng chém về phía Huyết Phong thì bị Ma Tùng Quân cản lại.
Chuyện là do mấy ngày nay Lưu Béo lo đi xem v·ũ k·hí ở đấu trường, đâm ra có quá nhiều việc dồn lại. Hôm nay trận đấu bị hủy, nên hắn phải làm bù những ngày qua. Kêu Huyết Phong phụ hắn, chỉ phụ được một chút lại chạy đi làm mấy trò linh tinh.
Cả con dao kia nữa, vừa mới rèn xong để đưa cho Yên Nhược Đan tập nấu ăn, kết quả bị Huyết Phong lấy ra làm trò thử nghiệm. Giờ nó gãy ra đó, Lưu Béo không điên mới là lạ.
“Được rồi, chuyện ở đây quan trọng. Lưu Béo, đệ tạm thời dừng mấy đơn hàng này lại đi. Dẫn theo Đan Đan và Tuyết Tuyết lên tường thành phía Bắc quan sát động tĩnh. Hắc Long Giả sẽ đi cùng đệ, có chuyện lớn xảy ra rồi, ta cần phải đi tìm Đại Cathay và Tí Hai Ngón. Tuyệt đối không được ra khỏi thành Phù Sương, vạn sự nghe theo Hắc Long Giả.”
Ma Tùng Quân kéo đến một tên Hắc Long Giả cấp đội trường, để hắn và đội của hắn tạm thời làm nhiệm vụ bảo vệ Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết. Sau khi Ma Tùng Quân rời đi, một đội trường Hắc Long Giả khác dắt theo Long Hân Nghiên và Tiểu Bạch lên tường thành.
Có vẻ như tin tức đã truyền đến tay quan binh của thành Phù Sương, nên bọn họ sớm đã trong trạng thái phòng bị cao độ.
Trên đường đi, Ma Tùng Quân thấy rất nhiều Mạo Hiểm Giả tham gia bảng Giáp phải rầu rĩ trở về. Có vài người vui mừng vì bản thân vẫn còn sống sót sau khi thoát ra được, có lẽ sau ngày hôm nay, không ít người sẽ tự nguyện rời khỏi cuộc thi. Dù có tham tiền đi nữa, phải có mạng để dùng thì mới tham được.
“Phiền Bỏ Mẹ, vị trí cụ thể.” – Ma Tùng Quân lẩm bẩm trong đầu.
[Túc chủ muốn đến vị trí đầu lĩnh của tộc Orc, hay vị trí của Long Nguyên Giáp?]
“Vị trí của Long Nguyên Giáp, ta cần nắm rõ tình hình.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
Công việc của Phiền Bỏ Mẹ chỉ là thám thính tình hình xung quanh, chứ không thể nào biết được tất cả sự việc vì sao mà diễn ra. Dựa trên phỏng đoán thì quá thiếu dữ kiện nên Phiền Bỏ Mẹ chỉ có thể dựa vào những cái chắc chắn để đưa ra.
Chuyện này nhất định có liên quan đến Long Nguyên Đức, nên hắn cần tìm Long Nguyên Giáp để hỏi rõ. Hắn không tìm lão khọm kia vì lão ta đánh nhau với một kẻ nguy hiểm, chẳng hơi đâu mà lú cái đầu vào cho b·ị đ·ánh.
Theo chỉ dẫn của Phiền Bỏ Mẹ, rất nhanh Ma Tùng Quân chạy đến được vị trí của Long Nguyên Giáp. Lúc này hắn thấy Long Nguyên Giáp nhảy lên bầu trời, thanh trọng kiếm của hắn tóe lên những dòng dung nham nóng chảy, cùng với những tia điện tích lam ngọc. Hắn như hung thần nhảy vào bầy cừu béo trụi lông, không ngừng cắt tiết của chúng.
Mỗi kiếm chém ra, điện tích đánh khắp nơi, vết cắt khiến cho cơ thể của lũ Orc nóng chảy. Vây quanh Long Nguyên Giáp lúc này là hàng trăm Orc cấp thống lĩnh, nhưng chúng không vội lao vào mà dùng chiến thuật biển Orc, dồn những con Orc bên ngoài xông lên để bào mòn thể lực của Long Nguyên Giáp.
Dù có trâu bò đến mức nào, chuyện một mình Long Nguyên Giáp có thể đối đầu với gần vạn con Orc là chuyện không thể nào. Phiền Bỏ Mẹ vừa đưa ra dự đoán như trên cho Ma Tùng Quân, khiến Ma Tùng Quân phải dừng lại gấp.
Long Nguyên Giáp bị điên à? Sao lại một mình chống cả vạn con Orc thế kia? Hắn lao vào đó chỉ tổ ngáng đường, phải tìm cách khác mới được. Cách không cần đánh nhau ... cách không cần đánh nhau.
[Túc chủ, né đi. Túc chủ!!!!!]
Ma Tùng Quân đứng khựng tại chỗ vuốt cảm suy nghĩ, không để ý đến lời cảnh báo của Phiền Bỏ Mẹ vang lên inh ỏi trong đầu.
“Rốp ... bạch!!”
Một gốc cây to đến ba người ôm, cao mười mấy mét đập thẳng vào đầu Ma Tùng Quân. Bất quá Huyết Phong đã xuất hiện kịp thời đấm gãy đôi cái cây kia, có điều lực quán tính vẫn còn, khiến cho một phần rễ cây đập vào mặt Ma Tùng Quân, tiếng ‘bạch’ đầy thanh thúy cất lên.
Ma Tùng Quân bật ngửa đầu ra phía sau, cứ thế hắn ngửa cổ lên trời. Vì đang bận suy nghĩ, nên cơn đau đến với hắn chậm hơn vài giây. Từ từ Ma Tùng Quân đứng thẳng người dậy, đầu từ từ cúi xuống nhìn về bầy Orc đang hăm he hắn.
“Đánh!!”
Ma Tùng Quân gằn giọng.
Dứt lời hắn triệu hồi ra trọng kiếm, trọng kiếm vừa ra, mặt đất dưới hai chân Ma Tùng Quân xuất hiện vết nứt. Bởi vì hắn lắp sẵn 3 viên ma tinh thạch hệ Thổ lên trọng kiếm, chúng đang trong trạng thái kích hoạt tăng trọng gấp 3 lần.
Ma Tùng Quân tháo ra hai viên ma tinh thạch hệ Thổ, gắn vào hệ Phong và Hỏa. Thanh kiếm rực lửa, kèm theo độ nặng, Ma Tùng Quân lao huỳnh huỵch tới húc thẳng vào lũ Orc trước mặt. Huyết Phong từ sớm đã nhảy thẳng đến vị trí của Long Nguyên Giáp để hỗ trợ.
Bấy giờ Ma Tùng Quân vừa đánh vừa ném boom, hắn xả ra rất nhiều boom trong chiến trường, khiến cho không gian và mặt đất rung chuyển liên tục. Như một kẻ điên, Ma Tùng Quân vừa đánh vừa nói:
“Thằng nào ném cái cây? Ló đầu ra đây nhanh!”