0
Thì ra, mùa xuân hoa nở là vì em.
Người ta thường hay nói, con người yêu có tình yêu như mùa xuân, trăm hoa đua nở. Ma Tùng Quân cũng là con người, hắn không ngoại lệ. Hắn biết Ngọc Huyền rất thích ăn thịt ma thú, số thịt gấu hắn để dành từ lần đăng ký Mạo Hiểm Giả cuối cùng cũng được lấy ra để chế biến.
Chưa dừng lại ở đó, khoảng thời gian qua, thi thoảng hắn có cho Huyết Phong và Đại Cathay ra ngoài làm nhiệm vụ. Hai đứa đó cũng bắt được vài ma thú nhỏ xíu, từ heo, bò, dê và cả rắn.
“Số thịt này, cô muốn ăn con gì?” – Ma Tùng Quân bày cả tạ thịt lên bàn, hỏi Ngọc Huyền.
“Ta ăn hết.” – Ngọc Huyền thản nhiên nói.
“Được!”
Ma Tùng Quân nở nụ cười tươi rói, hắn hì hục đi chuẩn bị. Thậm chí còn sai khiến cả mấy tên Orc phụ việc cho mình. Do mấy tên Orc bình thường quá ngốc, nên Orc thống lĩnh bèn phải thế chỗ chúng, hì hục phụ Ma Tùng Quân nấu ăn.
Huyết Phong muốn phụ nhưng bị đuổi ra bàn ngồi chung với Ngọc Huyền, chủ yếu là chỉ Ngọc Huyền cách sử dụng điện thoại để giải trí trong lúc chờ đợi Ma Tùng Quân nấu ăn. Long Nguyên Giáp đứng bên cạnh, hoàn toàn vứt thân phận của Ngọc Huyền ra sau đầu, mà tập trung vào cái điện thoại trên tay Huyết Phong.
Nằm liệt ở dưới đất, Lozen thở dài, không biết nói sao trong trường hợp này. Coi như nàng mất tư cách khiêu chiến với Hắc Y Nương Tử, bản thân bây giờ giống như cá nằm trên thớt.
Sau một hồi hí hửng chỉ Ngọc Huyền dùng điện thoại, Huyết Phong đưa điện thoại cho nàng dùng với ánh mắt tự hào. Nhưng chỉ lướt lướt được vài giây, Ngọc Huyền ném điện thoại sang bên, chống cằm nhìn Ma Tùng Quân nấu ăn. Với nàng thì việc xem Ma Tùng Quân nấu ăn thú vị hơn là bấm điện thoại.
Nhìn hai con người si tình kia, Huyết Phong thở dài một tiếng. Tại sao hắn lại phải ở đây để ăn cơm chó của chính ca ca của mình?
“Huyết Phong, tình hình ở đây có lẽ ổn định rồi. Đệ ở đây canh chừng lũ Orc này. Ta đi phụ lão khọm Long Nguyên Đức một tay.” – Long Nguyên Giáp vỗ vai Huyết Phong nói.
Nghe thế, Huyết Phong gật đầu. Sau đó hắn tìm cái điện thoại của mình, nhưng tìm mãi chẳng thấy điện thoại đâu.
“Mất rồi?” – Huyết Phong thốt lên.
Ngọc Huyền thấy thế liền chỉ tay về hướng Long Nguyên Giáp chạy mất. Vò đầu bứt tóc, Huyết Phong muốn đuổi theo nhưng không dám. Hắn cần ở lại đây cùng Ma Tùng Quân, lỡ có chuyện gì xảy ra thì còn xử lý kịp. Đó chỉ là phụ, mục đích chính vẫn là thèm thịt ma thú từ bấy lâu nay.
Thời điểm nấu ăn, Ma Tùng Quân rất tập trung, hắn dồn tất cả tinh lực của mình trong việc nấu ăn. Bất quá chỉ những khi hắn thật sự nấu nghiêm lúc, giống như lần này nấu cho Hắc Y Nương Tử.
Trong đầu Ma Tùng Quân bấy giờ hiện lên vô số các loại thức ăn khác nhau, cùng thời điểm hắn phải xử lý thịt ma thú tồn đọng rất nhiều nguyên tố ma thuật bên trong tế bào của chúng.
Tộc Orc là một tộc thích ăn thịt sống, chúng là một trong số những loài hiếm hoi có thể ăn thịt được ma thú, nhưng chỉ là ăn, chứ không thể nào chế biến được thịt ma thú. Có điều một số Orc đã ăn thử hủ tiếu do Ma Tùng Quân nấu rồi, nên chúng rất muốn biết mùi vị của thịt ma thú sẽ như thế nào khi được nấu lên, và nó có tăng chỉ số sức mạnh tạm thời cho chúng hay không.
Lozen dù nằm liệt dưới đất, nhưng nàng ta vẫn quan tâm đến chuyện này. Càng là không để ý đến sống chết của bọ họ, thì tộc Orc càng có khả năng cao được sống sót. Dù là hi vọng mỏng manh nhất, Lozen cũng muốn nghĩ lấy.
Nàng cố lết thân thể mệt mỏi của mình để ngồi dậy, cơ thể ấy vẫn còn run lên lẩy bẩy vì sợ hãi, ma lực trong cơ thể thì xáo trộn đến mức hỗ loạn. Khó có thể định hình lại nó nếu cứ để như vậy.
Cũng may nàng tiếp xúc với loài người khá nhiều, nên học được một số cách điều tiết ma lực hỗn loạn trong cơ thể. Chỉ mất nửa canh giờ, Lozen cuối cùng cũng hoàn toàn bình phục, hạch tâm ma lực bên trong xuất hiện vết nứt nhỏ.
Nghĩ lại, chỉ với ánh nhìn của Hắc Y Nương Tử đã khiến cho cơ thể nàng suýt nổ tung. Nếu như Hắc Y Nương Tử không vì Ma Tùng Quân, xuất hiện như cái cách ngài ấy xuất hiện cách đây cả trăm năm trước thì thế nào? Lozen không dám tưởng tượng đến viễn cảnh đó, đừng nói là nàng, toàn bộ sinh linh của cả dãy núi Lạc Sơn này đều phải chết.
“Có gì ta có thể giúp không?” – Lozen đến bên cạnh Ma Tùng Quân hỏi.
“Không phiền, ra kia ngồi đi.” – Ma Tùng Quân phất tay nói.
“Ừm...”- Lozen nghe thế liền lui ra.
Trong lòng nàng có một cảm giác thất bại nặng nề, nhưng lại không dám trút giận lên hắn hay bất cứ hành động nào khác ở hiện tại. Có lẽ Lozen đã hiểu lầm Ma Tùng Quân, về cơ bản Ma Tùng Quân nấu sắp xong, cũng không cần phụ giúp gì mấy, hắn cũng không tính cho các Orc ăn. Trừ khi Ngọc Huyền và Huyết Phong ăn không hết, bỏ mứa lại thì có phần thôi.
Có điều, Ma Tùng Quân chưa bao giờ thấy Ngọc Huyền bỏ mứa đồ ăn. Cái bụng nhỏ của nàng như một cái động không đáy, ăn chưa bao giờ là thấy đủ.
“Đùng đùng đùng...”
Đang nấu ăn, Ma Tùng Quân thấy mây kéo đến ở phương xa, sấm chớp giật đùng đùng điếc hết cả tai. Khiến cho Ma Tùng Quân khó có thể tập trung để nấu ăn, hắn không ngừng nhíu mày mỗi lần sét đánh xuống.
Thấy Ma Tùng Quân khó chịu, Ngọc Huyền phất tay nhẹ một cái khiến cho đám mây đen phương xa biến mất.
...
Bấy giờ ở phương xa, Long Nguyên Đức và Huyền Vũ đánh nhau đến long trời lở đất. Huyền Vũ tinh thông hai hệ, Thổ và Thủy. Bản thân Long Nguyên Đức cũng tinh thông hai hệ, Hỏa và Lôi.
Ngặt một cái, hai hệ của lão đều bị khắc bởi hai hệ của Huyền Vũ, nhưng sức mạnh của Long Nguyên Đức là sức mạnh vượt trội lại còn thuộc nguyên tố biến dị Lục Hỏa và Bạch Lôi. Chưa kể đến bản thân lão đã hoàn toàn hồi phục ám thương đeo bám mình suốt mấy năm. Có thể nói sau khi khỏi bệnh, Long Nguyên Đức mạnh hơn trước không chỉ gấp rưỡi.
“Lục Hỏa Bạch Lôi Tạc!!”
Long Nguyên Đức chấp hai tay lại với nhau, thực hiện một đòn lớn nhằm quyết định trận chiến. Bên kia, Huyền Vũ thương thích đầy mình, dù được mệnh danh là phòng thủ cao nhất trong tất cả Ma Pháp Sư cũng không thể nào chịu nổi sức mạnh của Long Nguyên Đức.
Thấy Long Nguyên Đức sắp tung đại chiêu, Huyền Vũ cắn răng chấp hai tay lại với nhau. Tiếp đó hắn hướng tay về phía trước, tạo ra một bức tường nước cao đến hàng chục mét, sau đó hai tay hắn đập mạnh xuống đất rồi làm động tác nhấc lên.
Dưới mặt đất nhô lên vô số đất cát, trộn lẫn với nước, chúng tự động chia ra thành từng khối, xếp chồng lên nhau giống như vảy cá. Cuối cùng bức tường nước trộn với đất kia hòa vào làm một, hóa thành một bức tường màu đen, rồi biến đổi thành mái vòm bọc Huyền Vũ lại bên trong, hiện giờ trông nó không khác gì một cái mai rùa khổng lồ.
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, mai rùa Huyền Vũ từ từ thu nhỏ lại, mỗi lần thu nhỏ, kết cấu của nó càng trở nên rắn chắc hơn. Trạng thái này gọi là phòng thủ tuyệt đối, Long Nguyên Đức muốn đánh nát được nó phải dùng toàn bộ sức mạnh của mình.
Nếu sau đòn này Long Nguyên Đức có thể đánh nát được, thì Huyền Vũ sẽ trọng thương, từ đó chiến thắng thuộc về Long Nguyên Đức. Nhưng nếu không phá được, Long Nguyên Đức cũng không còn ma lực để đấu tiếp, người thua chính là lão.
Đó chỉ là dự tính mà thôi, ai mà chẳng có lá bài tẩy bên trong. Trên trời có mây đen kéo đến, trên đó sấm chớp giật đùng đùng. Ở dưới mặt đất, toàn thân Long Nguyên Đức bốc hỏa diễm màu xanh lục. Bầu trời lôi vàng chuyển thành trắng, nó đánh thẳng xuống cơ thể của Long Nguyên Đức, dần dần sét đánh xuống càng nhiều.
Hai tay của Long Nguyên Đức nắm lấy Lục Hỏa và Bạch Lôi, chúng trộn lại với nhau thành hai quả cầu lớn, toàn thân Long Nguyên Đức bấy giờ cũng chìm trong hai nguyên tố trên.
“Để xem ngươi phòng thủ có như trong lời đồn hay không?” – Long Nguyên Đức gầm một tiếng.
Hai tay của Long Nguyên Đức đưa lên trời cao, sấm và lửa theo đó cũng dâng lên tận trời. Mặt đất rung chuyển nhè nhẹ, sấm chớp đánh điếc cả tai. Lôi hỏa đi đến đâu tàn phá đến đó, cây cối bị đốt cháy, mặt đất bị đánh nát ra thành nhiều cái hố nhỏ khét lẹt.
Long Nguyên Giáp đang chạy tới cũng phải dừng lại, trố mắt ra nhìn một màn đó. Bản thân hắn cũng kích động không thôi, lâu rồi hắn không thấy lão khọm kia đánh một đòn lớn như vậy, chứng tỏ sức phòng thủ của Huyền Vũ không hề yếu.
Cảm thấy đã tích đủ lực, Long Nguyên Đức hạ tay xuống, Lục Hỏa Bạch Lôi theo đó điên cuồng oanh tạc về phía mai rùa của Huyền Vũ.
“Đùng đùng đùng đùng...”
Vô số âm thanh cháy nổ đến đinh tai nhức óc vang lên, bầu trời mây đen một lúc một dày đặc. Dưới đất thì bốc lửa, trên trời thì sấm dồn xuống. Cả hai bên thi nhau hành hạ cái mai rùa nhỏ của Huyền Vũ. Dần dần mai rùa có dấu hiệu cháy khét và nứt ra, thì đúng lúc đó một áp lực khủng bố xoẹt qua vị trí của Long Nguyên Đức và Huyền Vũ.
Long Nguyên Giáp đang đứng trên ngọn cây để quan sát, bị luồng áp bách kia đi ngang qua người, khiến hắn bất tỉnh ngay tại chỗ, cứ thế té cắm đầu xuống đất. May thay hắn chỉ ngất khoảng nửa giây, trong quá trình rơi, hắn kịp thời tỉnh lại và đáp xuống đất an toàn.
Bầu trời mây đen của Long Nguyên Đức tạo ra đột nhiên biến mất, sức mạnh hùng hổ của Long Nguyên Đức theo đó cũng bị triệt tiêu.
Thậm chí Huyền Vũ luôn tự tin với cái mai rùa phòng thủ của mình, cũng không hiểu vì sao đất và nước rã ra hết. Cứ nghĩ rằng bản thân sẽ bị Long Nguyên Đức đánh chết, định dùng một đòn tẩy cuối cùng, hắn ném ra một lá bùa về phía Long Nguyên Đức.
Nhưng lá bùa đó bay đến trước mặt Long Nguyên Đức thì bị tan thành làn khói đen, cứ thế biến mất như chưa từng tồn tại. Long Nguyên Đức nhìn Huyền Vũ, Huyền Vũ nhìn lại Long Nguyên Đức.
Mặt cả hai người đần thối cả ra, sau đó cũng có cảm giác chóng mặt mà gục xuống. Ma lực của bọn họ bằng cách nào đó, như tan biến đi hết.