0
Chương 211: Cửa hàng phương tiện.
Giải quyết xong chuyện ở đây, Ma Tùng Quân cuối cùng cũng có thể thở phào được một tiếng khi nhìn tên Orc cuối cùng đi qua cánh cổng. Đợi chúng đi khuất bóng, Long Nguyên Giáp lập tức lao đến phá hỏng luôn cả tế đàn thời không.
“Xong, về thôi.” – Long Nguyên Giáp phủi tay, vui vẻ nói.
“Về trước đi, ta đi tìm Đại Cathay.” – Ma Tùng Quân vươn vai nói.
Vừa kịp dứt lời, phương xa đã vang lên tiếng gào thét inh ỏi.
“Lũ khốn mặt lợn đâu, chúng mày bơi hết ra đây cho ông!!!”
Đại Cathay vác thương trên vai chạy huỳnh huỵch tới chỗ Ma Tùng Quân, thấy được những gương mặt quen thuộc, hắn lập tức thắng lại. Có lẽ tốc độ quá nhanh khiến cho Đại Cathay không kìm được lực quán tính mà té lộn nhào xuống đất hết mấy vòng.
Sau đó hắn chật vật đứng lên với đôi chân run lẩy bẩy, hai gò má hốc hác nhìn Ma Tùng Quân như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, thều thào nói:
“Quân ca ... ta đói~~~”
Dứt lời hắn ngã cái rầm xuống vì đói, mặt mũi tái mét cả đi. Đã đói đến mức này, chứng tỏ Đại Cathay đã hồi phục rất nhiều lần, giờ mà đánh tiếp có khi c·hết thật, thế mà ban nãy còn gào lên đòi g·iết lũ Orc kia? Đôi khi Ma Tùng Quân cảm thấy trong cái tổ đội của mình chẳng có nổi một người bình thường. Phải chăng có Yên Nhược Tuyết là đáng yêu nhất, ít nói, hiểu chuyện. Bên ngoài lạnh lùng nhút nhát, bên trong ấm áp.
Thấy Ma Tùng Quân nhìn chằm chằm mình, Huyết Phong đang gồng tay với Long Nguyên Giáp phải khựng lại để dùng gương mặt hỏi chấm ngó Ma Tùng Quân. Trong lúc lơ là, hắn bị Long Nguyên Giáp dùng hai tay vật xuống trong thoáng chốc, nhưng khi nhìn lại bàn thua của mình thì chỉ thấy Long Nguyên Giáp dùng một tay.
...
[Đinh!]
[Cửa hàng phương tiện đã mở khóa. Để hiểu rõ hơn, túc chủ ấn vào dấu hỏi chấm bên trên để đọc hướng dẫn.]
Âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu Ma Tùng Quân, hắn vui vẻ mở cửa hàng phương tiện ra. Tính đến thời điểm hiện tại hắn đã mở tổng cộng bốn cửa hàng. Trong đó cửa hàng phương tiện chính là cửa hàng thứ tư.
Trước đó lần lượt là cửa hàng tạp hóa, cửa hàng binh giáp, cửa hàng ngoại trang. Cuối cùng là cửa hàng phương tiện. Trong số các cửa hàng, tạp hóa là hắn dùng nhiều nhất, binh giáp là ít nhất và ngoại trang là cửa hàng hắn muốn mua nhất nhưng lại không đủ điểm mua nhất.
Hai cửa hàng còn lại chưa mở là cửa hàng v·ũ k·hí phẩm chất Lam và cửa hàng thần bí. Cửa hàng v·ũ k·hí nghe nói có thể nâng cấp theo sức mạnh của tăng tiến của hắn. Đến lúc hắn đủ điều kiện để mở, có khi còn vượt qua cấp độ Lam như ban đầu Phiền Bỏ Mẹ muốn đền bù cho hắn.
Ma Tùng Quân có thói quen không bao giờ đọc hướng dẫn trước, tất nhiên hắn sẽ xem bên trong cửa hàng này bán cái gì rồi mới đọc hướng dẫn sau. Dù gì mày mò một thứ gì đó vẫn vui hơn là đọc hướng dẫn ngay từ đầu, không có gì mới sẽ chẳng thú vị nữa.
Cũng chính vì bản tính đó mà hôm nay hắn mới xuất hiện ở thế giới này, lần đó xui không tính. Ma Tùng Quân xem một lượt qua tất cả những thứ trong cửa hàng phương tiện buôn bán. Có hai mục chính trong cửa hàng phương tiện, chính là xe cộ và phụ kiện. Còn có một mục phụ chính là mục nhiên liệu, mục này bán đủ loại nhiên liệu trên đời, thứ tầm thường nhất không ngờ lại chính là xăng.
Có đủ mọi loại nhiên liệu trên đời trong cái mục đó, quen thuộc nhất chính là các loại nhiên liệu hóa thạch giống như thế giới cũ, như là xăng dầu các thứ. Loại nhiên liệu quen thuộc thứ hai lại chính là ma tinh thạch, ma tinh thạch mà lại được xem là nhiên liệu dành cho phương tiện ư?
Thậm chí nó còn phân đủ mọi loại cấp độ trong đó, khá giống với thế giới này, giá thành của mấy viên ma tinh thạch cấp thấp và tầm trung cũng không đắt đỏ cho lắm.
“Đá Cao Năng? Thứ nhiên liệu này cũng bán nữa ư?” – Ma Tùng Quân giật mình tự hỏi.
Đá Cao Năng là một loại năng lượng mới vừa phát hiện ở thế giới cũ của hắn, đây là loại đá mang một nguồn năng lượng khổng lồ. Một viên đá nhỏ bằng đầu ngón út có thể cấp điện cho thành phố vài triệu dân trong vòng một tháng trời. Tất nhiên chẳng ai dùng nó trong việc cấp điện cho thành phố cả. Đó là nhiên liệu chính để con người dịch chuyển qua lại giữa các quốc gia xa xôi và cả các trạm vũ trụ ngoài không gian.
Nghe nói loại đá đó khai thác từ tâm của trái đất, là một loại đá hình thành bên trong lõi, chỉ có chính phủ của vài nước mới có thể khai thác được nó. Nếu đem so với giá trị của thế giới cũ của hắn và giá trị trong cửa hàng này thì đúng là đổi trái khế lấy ba cục vàng.
Hắn chỉ cần bán hủ tiếu mười ngày nửa tháng là có thể mua được một viên Đá Cao Năng rồi, nói chung giá của nó vẫn mắc hơn so với ma tinh thạch tầm Trung trở xuống. Một viên Đá Cao Năng rất đắt đỏ, giá trị của một viên đá bằng ngón út đủ để cho gia đình bình thường sống sung túc đến hết đời.
Ngoài những nhiên liệu hắn biết ở trên ra thì còn có các loại nhiên liệu dễ hiểu như pin, củi, than các thứ. Còn lại toàn các loại nhiên liệu trên trời dưới đất mà hắn không tài nào hiểu được giá trị của nó. Tò mò về phần nhiên liệu đã xong, Ma Tùng Quân mới ngó sang phần phương tiện bị lướt qua lúc nãy.
Về phần phương tiện cũng không có gì đặc biệt, đa phần là bán xe máy, xe hơi, máy bay, trực thăng này nọ. Bất quá không có bán phương tiện vũ trang, chỉ bán các loại phương tiện dân dụng. Tính ra trong số mấy cửa hàng, thì hắn thấy cái cửa hàng phương tiện này là có lương tâm nhất.
Ít ra nó không bán mấy loại siêu xe gầm thấp, siêu xe gầm thấp mà bán ở thế giới này, có phát điên mới mua. Hắn nghĩ cửa hàng này có lương tâm là vì giá thành của nó không quá cao, nếu hắn bán hủ tiếu khoảng nửa tháng thì có thể mua được một chiếc xe tải giống như xe hiện tại của hắn, thậm chí còn hiện đại hơn rất nhiều.
Bỏ qua mấy cái phương tiện thông thường, có vài phương tiện hắn cũng muốn mua khi cần thiết. Xe máy xúc, cần cẩu, máy khoan, máy đục... Còn có một vài loại phương tiện kỳ quái như thảm bay, bánh xe bay, kiếm bay,...
Nếu là thảm bay thì hắn có thể hiểu đôi chút, giống bộ phim hoạt hình gì đó hồi bé hắn từng xem. Đại loại như một tên trộm, vô tình vào được một kho báu. Hắn nhặt một cái thảm và một cái ấm, cái thảm kia gọi là thảm bay.
Còn bánh xe bay và kiếm bay, hắn chẳng hiểu ngồi trên đó kiểu gì để mà bay được. Ngồi lên bánh xe chắc nó xoay cho nát cả đít, ngồi lên một thanh kiếm... thôi bỏ cái suy nghĩ đó đi.
Ma Tùng Quân mở ô phụ kiện của cửa hàng, bên trong bán cái loại phụ kiện dị còn hơn cả phần nhiên liệu. Ví như bạt trùm xe ngụy trang, chỉ cần trùm cái bạt này lên xe, nó sẽ tự động thay đổi màu sắc để ngụy trang giống với môi trường xung quanh.
Công dụng này gần như là tàng hình rồi còn đâu, tự động đổi màu. Ngoài ra còn có thể phản lại toàn bộ các tia sóng xung quanh, như thế sẽ khó phát hiện trên ra đa, không biết có tác dụng với các Ma Pháp Sư chuyên dò tìm hay không.
Tiếp đến là cổng dịch chuyển di động được gắn lên xe, chỉ có một số loại xe đặc biệt mới có thể gắn được loại phụ kiện này. Điểm hạn chế là chỉ dịch chuyển được mỗi xe, có nghĩa là người ngồi trong xe mới có thể dịch chuyển cùng được. Rất thích hợp trong việc chạy trốn, bởi quãng đường dịch chuyển cũng không dài, chỉ khoảng 200km đổ lại.
Ngoài ra còn có quần áo bảo hộ đặc biệt dành cho các tay đua, chức năng của nó là chống va đập tuyệt đối dưới tác động vật lý.
“Gì?” – Ma Tùng Quân trợn mắt lên.
Giá thành của một bộ đồ bảo hộ đắt ngang ngửa một chiếc ô tô.
[Túc chủ mua thử đi, chắc chắn sẽ nhận được điều bất ngờ.]
Âm thanh gợn đòn của Phiền Bỏ Mẹ vang lên trong đầu Ma Tùng Quân khiến cho trán hắn nổi gân xanh.
“Ừ, bất ngờ vì bị lừa đấy.”
Nói xong hắn không quan tâm đến bộ đồ bảo hộ đó nữa mà ngó sang thứ khác. Phụ kiện chó dẫn đường, được kết nối với phương tiện, dẫn đường cho chủ phương tiện trong những môi trường hà khắc, khó xác định phương hướng.
Phụ kiện mèo thần tài, mời gọi khách đến cho phương tiện có tích hợp hệ thống bán hàng. Phụ kiện nhà cho thú cưng, không chiếm diện tích, không chiếm không gian. Phụ kiện miếng dán trong suốt, dán đến đâu trong suốt đến đó, có thể tùy chỉnh. Công dụng giúp người ngồi bên trong có thể nhìn bên ngoài một cách dễ dàng, ngược lại bên ngoài không thể nhìn được bên trong.
Tới đây Ma Tùng Quân tắt luôn cửa hàng phương tiện, đúng là toàn những thứ kỳ lạ. Nhưng vừa tắt đi hắn kịp tháy một thứ.
“Đan Đan, Tuyết Tuyết. Có quà cho hai đứa này.” – Ma Tùng Quân bước xuống xe gọi chị em họ Yên.
“Có gì đó thúc thúc? Ăn được không?” – Đan Đan chạy đến đầu tiên, hí ha hí hửng hỏi.
“Ring ring!”
Hai chiếc xe đạp nhỏ hiện ra trước mắt Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết. Chúng thường hay xem phim hoạt hình thiếu nhi, nên cũng biết xe đạp là gì. Vốn Lưu Béo tính làm cho hai đứa nhỏ một chiếc khi rảnh.
Mắt hai đứa nhỏ sáng lên, cả Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết chạy đến thơm vào má của Ma Tùng Quân một cái rồi tò te dắt xe đạp đi tập chạy.
Khẽ sờ má của mình, Ma Tùng Quân tủm tỉm cười, hắn thực sự có cảm giác như đây là gia đình thứ hai của mình. Sống một cuộc sống mới như này, cũng không tệ chút nào.