“Quá hoang đường, chúng ta khó có thể tin được.” – Long Nguyên Giáp lắc đầu nói.
“Ta không biết gì hết, ta trên núi xuống. Nhưng với những gì ta biết, chuyện các ngươi kể ra không phải là không có cơ sở.” – Ma Tùng Quân nhìn bọn họ nói, rồi quay sang gật đầu với Long Nguyên Giáp.
Quá nhiều thông tin, quá nhiều thứ không đáng tin được. Rất có thể mục đích của bọn họ là tránh một cuộc chiến xảy ra nên bịa chuyện chăng? Vấn đề nằm ở chỗ, họ có thể bịa chuyện một cách hợp lý như vậy trong khoảng thời gian ngắn không?
Chưa kể nó còn khớp với nhau đến lạ, khi cả hai vừa mới gặp nhau, thậm chí trong quá trình kể bọn họ chỉ tập trung nói, người này kể thì người còn lại tập trung nghe, giữa hai người họ không có bất kì động thái nào khác lạ. Long Nguyên Giáp cũng không phát hiện ra bọn họ đang lén truyền âm
Có rất nhiều luồng suy nghĩ trong đầu Long Nguyên Giáp, hắn thi thoảng còn âm thầm truyền âm trao đổi với Ma Tùng Quân, chủ quán hủ tiếu thì đáp lời lại bằng chữ trên điện thoại. Cả hai hỏi Huyết Phong rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng. Dù có vì một lý do nào khác đi chăng nữa thì bọn họ
“Ta có thể bỏ qua cho cặp uyên ương các ngươi, nhưng chuyện đệ của ta suýt c·hết không phải là chuyện có thể bỏ qua một cách dễ dàng được.” – Ma Tùng Quân nghiêm mặt nói.
“Ngươi nói đi, chỉ cần các ngươi đồng ý bỏ qua cho chúng ta, giá nào ta cũng làm.” – Diggory T.Bogy bước lên một bước nghiêm mặt nói.
Sau lưng hắn, Lussuria kéo vạt áo Diggory T.Bogy để ngăn hắn lại. Nhưng khi thấy Long Nguyên Giáp trông có vẻ nguy hiểm rồi lại thôi. Thậm chí Ma Tùng Quân vẫn là một ẩn số, hắn có thể dùng bao nhiêu thuốc trị thương để g·iết sạch Undead thống lĩnh của nàng chứ?
Kẻ phiền phức nhất không phải là Long Nguyên Giáp mà là Ma Tùng Quân, một tên không theo lẽ thường, thắng hay thua rất khó nói. Vì các Undead Thống Lĩnh là do nàng tạo ra, nên chúng trải qua những gì nàng đều biết hết.
Vấn đề lớn hơn với nàng là có Diggory T.Bogy ở đây, nàng không muốn hắn c·hết theo nàng, hắn vì nàng đã hi sinh quá nhiều rồi. Nếu như chỉ có một mình nàng, có thể nàng không ngại v·a c·hạm với ba tên con người đằng kia.
Bất quá một phần lý do lớn hơn khiến Lussuria im lặng là vì nàng đang hưởng thụ cảm giác được Diggory T.Bogy bảo vệ sau hàng ngàn năm cô đơn ở trong hầm ngục này. Hắn không còn nhiều thời gian, nàng muốn dành hết quãng đời còn lại của hắn, bên cạnh hắn cho đến lúc hắn c·hết đi. Sau đó nàng cũng sẽ rời bỏ thế giới này.
Lý do nàng trở thành Undead là để mong một ngày nào đó gặp lại hắn, mong chờ hắn sẽ quay lại đem xác nàng đi. Khi đó nàng có thể gặp hắn thêm một lần nữa, chỉ cần như thế, Lussuria đã đợi cả ngàn năm dài dằng dẵng.
Ngoài kia không còn ai ngăn cản cuộc tình ngang trái của bọn họ nữa, tuy đã trở thành Undead nhưng nàng vẫn còn trái tim có thể cảm nhận được cảm xúc của tình yêu. Nó sống dậy một lần nữa khi nàng thấy hắn xuất hiện.
“Trong vòng 2 năm, các ngươi phải chứng minh được lời các ngươi nói là thật. Nếu thời đại của các ngươi thật sự tồn tại, thì phải còn các di tích cổ xưa hay đại loại gì đó. Còn nữa, hằng năm thằng nhóc này muốn thách đấu với ngươi.”
Ma Tùng Quân chỉ tay về phía Lussuria nói.
Nghe thế, không chỉ Lussuria mà cả Diggory T.Bogy cũng ngạc nhiên. Điều kiện chỉ đơn giản như vậy thôi? Thậm chí không cần Ma Tùng Quân ra điều kiện đó thì sau khi rời khỏi đây, hai người bọn họ cũng sẽ tìm lại dấu vết cũ của thời đại bọn họ.
Thực tế mọi chuyện không hề đơn giản như những gì Ma Tùng Quân nói. Thế giới này là cái quái gì, vẫn còn là điều bí ẩn đối với hắn. Nếu chỉ một mình hắn thì chẳng nói làm gì, mà cả Long Nguyên Giáp cũng không hề rõ với mớ thông tin của bọn họ.
Phần lớn khiến Ma Tùng Quân đưa ra quyết định tha cho ả Lussuria kia là đến từ Phiền Bỏ Mẹ. Mục tiêu của hệ thống chính là tìm hiểu về thế giới này, do đó nó dùng mọi cách để khiến Ma Tùng Quân thay đổi ý định. Trong vô số các điều kiện Phiền Bỏ Mẹ đưa ra, thì có một điều kiện khiến cho Ma Tùng Quân phải đồng ý.
Trả thù chưa chắc được lợi gì, nhưng đồng ý với Phiền Bỏ Mẹ thì chắc chắn sẽ có lợi. Có lợi thì làm, thẳng ra là đánh không lại người ta thì chung thôi. Thực tế hai bên cũng chưa có thù oán gì sâu đậm. Quan trọng là Huyết Phong vẫn còn sống, chưa mất cái tay cái chân nào.
Chưa kể đến việc kẻ tạo ra thứ tồn tại vô lý như Phiền Bỏ Mẹ mà không thể tự mình tìm hiểu thế giới này thì đúng là thế giới này có vấn đề. Hắn hoàn toàn không tin vào lời giải thích của Phiền Bỏ Mẹ về cách mà kẻ tạo ra nó tìm hiểu về thế giới mới.
Cái gì mà phái người đến tìm hiểu, cái gì mà không thể phái máy móc hiện đại đến thế giới nguyên sinh? Cái gì mà để tránh làm thay đổi nền văn minh thế giới đang thám hiểm? Ban đầu Ma Tùng Quân ngu ngu ngơ ngơ còn tin lời, sống lâu ngày với con Phiền Bỏ Mẹ này đã khiến hắn thay đổi cách nhìn. Hiện tại có đ·ánh c·hết hắn cũng không tin cái lý do tầm phào đó.
Cứ nhìn cái cách hắn làm gì ở thế giới này mà xem, đem một đống thiết bị hiện đại ra cho người ta dùng. Điển hình là cái xe tải bán hủ tiếu của hắn, Lưu Béo thì chế một đống v·ũ k·hí hiện đại từ việc tham khảo trên điện thoại, mặc dù cái này là do hắn lách luật. Nếu lấy lý do sợ thay đổi nền văn minh, thì hệ thống nên hạn chế việc hắn cho người của thế giới này tiếp xúc với công nghệ ở thế giới khác mới đúng.
Trong thoáng chốc trong đầu Ma Tùng Quân nổi lên một ý nghĩ to gan. Có khi nào hắn không phải là kẻ duy nhất xuyên đến mà có hệ thống hay không? Đến cả Đại Cathay bằng một cách nào đó xuất hiện ở thế giới này. Sẽ rất bình thường nếu như có một kẻ giống như hắn ngoài kia.
[Túc chủ nghĩ nhiều, đừng nghĩ nữa. Nếu không Phiền Bỏ Mẹ buộc phải xóa trí nhớ túc chủ mất.]
Đúng lúc này Phiền Bỏ Mẹ nói trong đầu Ma Tùng Quân. Câu nói của Phiền Bỏ Mẹ làm cho hắn giật mình, nhưng rất nhanh sau đó hắn nở nụ cười tà đáp lại.
“Chắc mày muốn bị Ngọc Huyền bóc ra khỏi đầu tao lắm rồi đúng không?”
[...]
[Túc chủ tốt bụng, Phiền Bỏ Mẹ chỉ đùa chút thôi.]
Để cho chắc, Ma Tùng Quân quay sang dặn Huyết Phong:
“Một tháng sau vào ngày này, đệ hỏi ta một câu còn nhớ không. Nếu ta nói nhớ thì không sao, nếu ta nói không nhớ thì hãy nói ta liên hệ Ngọc Huyền lấy thứ trong đầu ta ra. Mỗi tháng nhắc ta một lần, làm được không?”
“Đệ biết rồi. Tháng sau đệ nhất định sẽ nhắc.” – Huyết Phong thản nhiên đáp.
Hắn không tò mò vì sao Ma Tùng Quân lại nói thế. Chỉ biết là lời anh cả trong nhà nói ra, nhất định là có lý do.
Phiền Bỏ Mẹ bên trong nghe thế hoàn toàn dẹp bỏ ý định nó vừa nói ra ngoài. Nó tự trách bản thân vì sao không âm thầm mà làm. Chỉ thấy lúc này Ma Tùng Quân nở nụ cười thể hiện sự lõi đời của mình.
...
Tuy rất hậm hực vì không thể đánh nhau, nhưng Huyết Phong cũng vì đại nghiệp mà bỏ qua. Nhân lúc hóa giải được sự căng thẳng của cả hai bên, Lussuria mới kể ra cho Huyết Phong biết sự thật.
Sự thật rằng nàng đang muốn cứu hắn chứ không phải g·iết hắn. Đúng là ban đầu nàng muốn biến Huyết Phong thành Undead Thống Lĩnh, nhưng ý chí sống của Huyết Phong quá cao, cao đến mức khiến nàng không dám làm điều đó. Bởi một Undead được tạo ra với ý chí quá cao thì Undead đó có thể tự mình phát triển, bất tuân lệnh và trở thành một Undead độc lập.
Sau này khi mạnh hơn, có thể Undead do mình tạo sẽ quay về g·iết chính người tạo ra chúng để đạt được tự do thật sự. Vì cái rủi ro đó nên Lussuria không muốn biến Huyết Phong thành Undead, ngược lại nàng thấy Huyết Phong khá thú vị nên đang tìm cách để cứu hắn, bắt hắn bầu bạn với mình ở trong hầm ngục này.
Để làm được điều đó, nàng đã dùng ma thuật Hắc Ám để thực hiện. Nó có liên quan đến cả 20 Undead Thống Lĩnh nữa, chúng phải chia sẻ sức mạnh của mình cho Huyết Phong để giúp Huyết Phong hồi phục. Vì tránh cho việc chúng không tự nguyện nên Lussuria mới lập ra cấm chú làm cho chúng không thể rời đi trong phạm vi 20m quanh Huyết Phong. Bản thân nàng cũng không thể nào kiểm soát được toàn bộ ý nghĩ của các Undead Thống Lĩnh.
Không cần biết chuyện Lussuria vừa kể có thật hay không, Huyết Phong không còn quan tâm nữa. Lussuria cũng không cần bọn họ tin, nàng cứ nói ra đó, để tránh sau này có xung đột thì còn có cái để vịn vào.
Ai cũng có suy nghĩ cho riêng mình. Long Nguyên Giáp bấy giờ âm thầm thiết kế ra một kế hoạch mới trong đầu. Ma Tùng Quân thì đang trao đổi với Phiền Bỏ Mẹ, còn Huyết Phong thì pha thêm hai tách cà phê đen cho hai người kia.
“Phải rồi, Lussuria. Ngươi có cách rời khỏi đây không? Ban đầu ngươi nói gì đó giống như là chúng ta không thể rời khỏi đây.” – Long Nguyên Giáp híp mắt nhìn nàng nói.
“Ừm, ta nghĩ nếu chúng ta hợp tác thì có thể rời khỏi đây. Ban nãy ta không nghĩ chúng ta có thể hợp tác nên mới nói câu đó.” – Lussuria gật đầu nói.
“Có chuyện gì sao?” – Diggory T.Bogy hỏi.
“Chàng vào tới tận đây mà không phát hiện ra rằng mình không thể rời đi sao?” – Lussuria chu đôi môi nhợt nhạt lên nói. Dù môi nhạt, không đỏ, nhưng nó lại đáng yêu đến lạ.
“Ah...” – Con tim Diggory T.Bogy đập thình thịch lên một cái, tất nhiên là hắn không biết.
“Đi theo ta!”
Nhận lấy ly cà phê trên tay Huyết Phong, Lussuria phất tay một cái làm cho hàng ngàn Undead xương tách ra một con đường dẫn đến một cái hang động nhỏ.
“Qua, không ngờ ta có thể nếm được mùi vị của cà phê... ngon quá.” – Lussuria hai mắt sáng rực nhìn ly cà phê đen trên tay.
0