0
Tuy nhiên chuyện chính vẫn quan trọng hơn, hắn tìm hình bóng của Ma Tùng Quân nhưng không thấy. Mùi hương thơm ngon kia làm hỏng mất thính giác của Dewitt hắn, nên không thể dùng mũi được. Hắn đành dùng mắt để nhìn.
Ngặt một cái là mấy tên Minotaur quá to cao, chắn hết tầm nhìn của hắn. Không còn cách nào, Dewitt đành đi tới chỗ đám đông. Hắn cứ thế bước qua hàng chờ dài để tiến về phía trước.
Trong quá trình đi, hắn bắt gặp hàng trăm con mắt cứ nhìn chằm chằm mình.
“Này, ngươi phải xếp hàng đi chứ Dewitt??”
Đột nhiên có người quát.
Dewitt lập tức quay đầu lại, nhưng không thấy ai là người vừa kêu mình. Hắn bực dọc quay người đi nhanh về phía trước, thì cùng lúc đó lại phát hiện ra hai tên hộ vệ được hắn cử đi gọi Ma Tùng Quân lại đang đứng xếp hàng.
Thấy thế Dewitt tiến đến gõ đầu hai tên đấy:
“Hai tên c·hết dẫm này, Ma Tùng Quân đâu? Ta kêu các ngươi đi gọi hắn cơ mà?”
“Ah! Ngươi cũng muốn ăn sao? Đứng xếp hàng đi, bây giờ hắn không đi được đâu.” – Tên Minotaur thản nhiên nói.
“Xếp hàng cái gì cơ?” – Dewitt đầu một đống dấu hỏi chấm.
“Ngươi nhìn đi!”
Bấy giờ Dewitt nhìn theo tay của tên lính canh Minotaur chỉ, nhưng do mấy tên Minotaur này to cao quá nên Dewitt chẳng thấy được gì. Thế là hắn nhảy thẳng lên đầu tên Minotaur lính canh để nhìn. Đứng ở đây hắn có thể thấy rõ được Ma Tùng Quân đang nấu cái gì đó.
Mấy chục tên Minotaur đang ngồi bệt xuống đất, cứ bốn tên ngồi cùng một chỗ, quanh một bàn ăn. Tên nào tên nấy đều cầm trên tay một cái bát và đôi đũa. Trước mặt chúng, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đang dạy ăn bằng đũa.
Sau đó Đại Cathay và Tí Hai Ngón lấy tô của từng tên Minotaur đi múc đồ ăn. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì cho đến khi tên Minotaur đầu tiên ở đằng đó đổ hết nguyên tô hủ tiếu vào miệng trong một lần, hắn ngửa cổ lên trời gầm một tiếng:
“Gào!!!!!!! Một tô nữa!!”
“Ầm!! Cho ta mười tô nữa!!”
“Không, cho ta một trăm tô hủ tiếu...”
”Ăn xong rồi để lại ma tinh thạch rồi lăn chỗ khác. Các ngươi dám đòi sang tô thứ hai, có hỏi ý kiến đám người đằng sau chưa?”
“Này hai đứa, không có gì làm thì ra đằng kia canh xem bọn nó có xếp hàng ngay ngắn không, dạy bọn này ăn bằng đũa, không bằng dạy đầu gối.”
Đại Cathay đi ngang qua, dùng thương gõ lên sừng mấy tên Minotaur để cảnh báo bọn chúng. Hiển nhiên cả một đám Minotaur đang ngồi ăn phải đối chọi lại một đống mắt của những tên Minotaur đang đứng đợi. Số lượng chênh lệch như thế, có muốn ăn thêm thì cũng phải quay lại xếp hàng.
Ăn ngon quá chịu không được thì bứt rứt tay chân, đây là món có tiền cũng chưa chắc ăn được. Không còn cách nào khác, những tên Minotaur ăn rất nhanh, cứ đổ một phát là hủ tiếu chạy thẳng xuống miệng. Chỉ có vài tên bình tĩnh ăn từ từ để tận hưởng mùi vị, sau đó nuối tiếc trả một viên ma tinh thạch cấp Chuyên Dụng rồi đi đến cuối hàng để tiếp tục đứng.
“Ngươi thấy rồi đó, mau đi ra đằng sau xếp hàng đi.”
Lúc này tên Minotaur khều khều chân Dewitt để gọi hắn xuống.
“Ngươi không biết là Đại Trưởng Lão vừa mới qua cơn nguy kịch, còn có tâm tư đứng đây chờ ăn ư?” – Dewitt nhảy xuống bực dọc nói.
“Quân huynh đệ đã nói không sao. Uống thuốc của hắn, chỉ cần chưa c·hết thì cỡ nào cũng sống. Hắn đã nói vậy nên chúng ta mới yên tâm đứng đây ăn của hắn. Ngươi chưa ăn thử ngươi không có tư cách trách chúng ta, ngươi không muốn đứng đợi thì thôi đi đi. Có phạt thì ta chịu, ta mới ăn có 5 lần, còn chưa ăn đủ đây.”
Nói rồi tên Minotaur đó trực tiếp cạch mặt Dewitt, khiến cho Dewitt tức sôi máu nhưng không làm gì được. Số lượng Minotaur đợi ở đây quá đông, chọc điên một đứa, cả một đám bay vào đánh hội đồng thì chịu không được.
Thỏ tuấn tú Dewitt rất thức thời đi đến chỗ Ma Tùng Quân.
“Ê, ngươi không được chen hàng đâu đấy. Ông chủ Quân đừng có bán cho con thỏ kia, nó chen hàng kìa.”
“Đúng đó, không được bán cho nó nha ông chủ Quân!”
Như sợ Ma Tùng Quân không thấy Dewitt, các Minotaur thấy Dewitt đi về phía xe hủ tiếu liền đồng loạt hô lớn. Khiến cho mặt mũi Dewitt đen lại, hắn càng bước càng nhanh, đến trước quầy hủ tiếu của Ma Tùng Quân.
“Quân huynh đệ!”
Dewitt đặt một tay lên ngực, kính cẩn chào Ma Tùng Quân.
“Xin lỗi, ta đang bận bán hàng nên không tiện tiếp ngươi được. Có gì muốn nói thì cứ nói đi, ta vẫn có thể nghe!” – Ma Tùng Quân một bên vừa làm hủ tiếu vừa nói.
“Không không, bên chúng ta mới là người có lỗi...”
Còn chưa kịp nói xong, Dewitt bị một thân hình nhỏ bé đẩy sang một bên. Là Yên Nhược Đan cầm theo một quyển sổ và một cây bút trên tay. Con bé vừa quay bút vừa nhìn vào quyển sổ nói:
“Thúc thúc, cho bàn số 4 hai tô đầy đủ có giò, một tô giò nạc nhiều hành phi, một tô giò khoanh. Thêm hai tô không giò, cho xương thịt, ít hẹ, nhiều tóp mỡ. Một dĩa giá sống, ba dĩa giá trụng... nhanh nhanh nha thúc. Cái bàn đó đợi nãy giờ rồi.”
“Xong rồi đây, kêu Tí Hai Ngón ra bưng đi!” – Ma Tùng Quân đặt bốn tô hủ tiếu xuống mâm.
“Không cần, để con bê luôn.” – Yên Nhược Đan cất sổ vào trong người. Sau đó một tay nhấc cả cái mâm lên, lon ton chạy đi trông rất đáng yêu.
“Ngươi nói tiếp đi!” – Ma Tùng Quân nhìn tờ ghi chú bên cạnh rồi nói.
“Tộc trưởng muốn mời ngươi tới...”
“Quân ca, con Chu Liên nó ăn vụng kìa!” – Đại Cathay đứng đằng xa hét lên.
“Mày muốn nhịn ăn à con kia!!!” – Ma Tùng Quân ngửa đầu lên quát một tiếng rõ to, làm cho cả lồng ngực của Dewitt đứng cạnh cũng phải rung lên một cái.
Thế là con Chu Liên lật đật đem cái tô nó ăn vụng quay trở lại, Ma Tùng Quân lập tức cất tô đó đi. Sau đó làm một tô mới đưa cho con Chu Liên, kèm theo lời nhắn:
“Tối nay mày chỉ được ăn một tô hủ tiếu này, còn có lần sau tao cho nhịn cả ngày!”
“Hức...” – Chu Liên rơm rớm nước mắt.
Một hồi sau, thấy Ma Tùng Quân vẫn lọ mọ, cũng không phát sinh thêm vấn đề gì nữa. Dewitt liền nói:
“Chuyện là thuốc trị thương của ngươi...”
“Quân ca, có tên Minotaur ăn xong quên đem ma tinh thạch thì xử lý thế nào??!!”
Tí Hai Ngón lao tới gạt phăng Dewitt sang một bên, gấp gáp nói.
“Lôi thằng đó ra trước cái đám đang đợi. Một là nó phải có ma tinh thạch để trả tiền ăn, hai là dừng bán!” – Ma Tùng Quân nghiêm giọng nói.
Nghe thế Tí Hai Ngón cười hắc hắc thành tiếng rồi làm đúng như những gì Ma Tùng Quân bảo. Sau đó Ma Tùng Quân và Dewitt đứng chống nạnh xem Tí Hai Ngón làm việc.
Đúng như những gì Ma Tùng Quân dặn, Tí Hai Ngón lôi theo tên Minotaur ăn quỵt kia ra chỗ đám đông. Nhưng hắn chây lỳ không chịu đi, thế là Tí Hai Ngón tuyên bố kẻ nào kéo được hắn ra ngoài sẽ cho lên ăn trước.
Thế là một đám Minotaur bu lại kéo tên lỳ lợm kia ra, tiếp đấy Tí Hai Ngón làm hệt như những gì Ma Tùng Quân nói. Kết quả tên Minotaur kia vẫn không có ma tinh thạch Chuyên Dụng, thế nên bị mấy tên kia bu vào đánh.
Đánh xong hắn lại phải nôn ra loại tiền của thế giới dưới lòng đất này. Là một chiếc lá tươi hơi phát ra ánh hào quang xanh lá, dùng một chiếc lá đó để đổi lấy mấy viên ma tinh thạch Chuyên Dụng từ tên Minotaur khác. Đương nhiên để trừng phạt tội ăn quỵt của hắn, Tí Hai Ngón mạnh tay c·ướp hết.
Lúc này mấy tên Minotaur kia mới nói rằng hắn là tên Minotaur keo kiệt nhất cái bộ lạc này. Cần tiền hơn cần mạng, ai mà biết hắn còn giữ bao nhiêu tiền trong người nữa?
Sau một hồi náo loạn, Tí Hai Ngón thành công đem về mấy viên ma tinh thạch cho Ma Tùng Quân. Ma Tùng Quân chỉ lấy một viên, cho Tí Hai Ngón một viên, còn nhiêu trả lại cho tên keo kiệt kia.
“Chiếc lá hắn vừa trao đổi với các ngươi, là lá gì vậy?” – Ma Tùng Quân cầm ma tinh thạch trên tay, tùy tiện hỏi một câu.
“Lá của Thần Thụ của Thú Nhân chúng ta.” – Dewitt nói.
“Hử? Thần thụ ư? Là cái cây nào?” – Ma Tùng Quân ngó nghiêng trái phải, hắn không hề phát hiện ra một cái cây nào quanh đây.
“Thần Thụ mọc ở chỗ khác, mấy chiếc lá chúng ta giao dịch chỉ là lá non mọc trên các cành nhỏ thôi... Mà khoan đã. Ta đến đây không phải nói với ngươi chuyện này!!”
Đang nói giữa chừng, Dewitt khựng lại mà thốt lên.
“Thế ngươi tìm ta có chuyện gì?” – Ma Tùng Quân thản nhiên hỏi.