0
Tào Hân thấy Đại Cathay từ xa đi đến, còn chưa đợi hắn đến gần đã lên tiếng:
“Ngươi đến đây làm gì? Để hả dạ đúng không?”
“Con nhóc này, ta từ bé lăn lộn bên ngoài còn biết trên biết dưới. Sống đủ ăn đủ mặc thì biết trên biết dưới một chút đi. Ai ngang hàng với mày mà nói năng kiểu đó?” – Đại Cathay trợn mắt lên quát.
“Ta...” – Tào Hân tức giận, muốn cãi lại Đại Cathay nhưng chợt thấy mẹ mình ở đằng xa nên đành thôi.
Con bé biết mình không thể đấu lại Đại Cathay trong cái nhà này, nếu gây chuyện ở đây, chỉ hại mẹ mình thêm cực khổ mà thôi. Tào Hân cúi đầu không nói câu nào, chỉ đứng đó nhìn gia nhân bê đồ của mình lên xe hàng.
“Mấy thứ này cất hết vào trong đi, lấy ở đâu đặt lại ở đó.” – Đại Cathay nhìn gia nhân, ra lệnh một tiếng.
Mấy tên gia nhân đang làm việc, liền khựng lại nhìn nhau. Một tên bước đến cúi đầu hỏi:
“Thiếu gia... chúng ta không hiểu ý ngài?”
“Là cất hết vào trong đi. Các ngươi tính đem đồ đi đâu?” – Đại Cathay quát một tiếng.
Kiếp trước hắn là một đại ca giang hồ, cái uy của hắn vẫn còn đó. Đi cùng với nhóm hủ tiếu một khoảng thời gian dài, không có nghĩa là hắn mất đi cái uy của mình.
Mấy gia nhân bị khí thế của Đại Cathay dọa sợ, thế là vội vàng khiêng vác đồ đặt lại chỗ cũ. Mặc cho Tào Hân đứng ngơ ngác ở đó, há hốc miệng không biết nói gì. Con bé bắt đầu sụt sùi nhìn Đại Cathay, khẽ cắn môi mình mà nói:
“Được, không cho ta mang đồ đi thì không mang đi. Ai sợ ai chứ? Hứ!!”
Nói rồi Tào Hân mặc cho nô tỳ của mình lôi kéo, con bé vùng vằng đi ra cửa, trông như đang giận dỗi.
“Này này...” – Đại Cathay gọi một tiếng.
Tào Hân đứng lại, ánh mắt căm thù nhìn hắn.
“Có gì? Ngươi muốn sỉ nhục ta thế nào nữa mới vừa lòng hả ĐẠI HUYNH??!!” – Tào Hân giận đến đỏ cả mắt.
“Đi đâu thì đi, nhớ một canh giờ nữa về ăn cơm. À, sẵn mua dùm ta tô hủ tiếu ở trước cửa nhà, nói là mua cho Đại Cathay là sẽ được ưu tiên bán trước. Đi đi, tiền đây!”
Nói rồi Đại Cathay ném cho Tào Hân một đồng vàng, sau đó hờ hững đi về phía đại sảnh. Tào Hân ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Đại Cathay, sau đó lại cúi xuống nhìn đồng vàng dưới chân của mình. Tâm trạng liền trở nên phức tạp, não bộ con bé có vẻ như không kịp load những thông tin vừa diễn ra.
Mấy nàng nô tỳ lập tức lao tới, vây quanh lấy Tào Hân mà hô lên đầy vui vẻ:
“Hay quá tiểu thư, tiểu thư không phải đi đâu nữa.”
“Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng tiểu thư!!”
“Ta biết ngay mà tiểu thư, đẹp trai như thế, không thể nào là phản diện được.”
“Đúng đúng, đã là phản diện thì xin đừng đẹp trai. May quá, đại thiếu gia nhà chúng ta không phải người xấu... hu hu... vậy ta có thể yên lòng mà yêu thương thiếu gia rồi.”
“Yêu cái khỉ gì? Ngươi mà lọt được vào mắt xanh của thiếu gia á?”
Mặc cho mấy nô tỳ cãi qua cãi lại, Tào Hân như không tin vào những gì vừa diễn ra với mình. Rất nhanh sau đó, Tào Hân tỉnh táo trở lại, con bé đẩy đám nô tỳ sang bên mà đuổi theo Đại Cathay:
“Này!! Đứng lại, ta không cần ngươi thương...”
“Tào Hân!”
Còn chưa kịp gọi Đại Cathay, thì Tào Hân đã bị mẹ của mình là Liễu Huệ chặn lại. Bà ta bắt lấy tay con bé mà nói:
“Từ đầu đến giờ, chỉ có con kiếm chuyện với Tào Đại. Hắn chưa một lần kiếm chuyện với con, bà cũng không có ý đuổi con đi. Tốt nhất đừng đi gây chuyện nữa. Đi ra ngoài cho tỉnh táo một chút đi.”
Vừa nói, bà vừa nhận đồng vàng từ tay nô tỳ, rồi đưa nó cho Tào Hân.
“Con suy nghĩ một chút đi, nếu Tào Đại quay về đây để chiếm gia tài thì nó nên sớm quay về với đúng. Con có biết cây thương nó mang theo là phẩm chất gì không? Phẩm chất Tím đấy, có tiền chưa chắc đã mua được từ những tên thợ rèn giỏi đâu.” – Liễu Huệ nghiêm mặt dặn dò con mình.
Nghe thế, Tào Hân bất ngờ nhìn mẹ, sau đó nhìn theo bóng lưng to lớn của Đại Cathay khuất trong đại sảnh. Trong lòng có muôn vàn mùi vị khó nói thành lời.
...
“Nhị ca, may quá, Nhị ca vẫn an toàn. Mau, chúng ta mau nghĩ cách trốn khỏi đây đi.”
Tí Hai Ngón vừa thấy Đại Cathay xuất hiện liền xáp lại nói nhỏ bên tai.
“Người đâu, bắt thằng này tống vào ngục đi. Canh chừng cho kỹ.”
“Dạ?” – Gia nhân bên ngoài dạ lên một tiếng rõ to, như thể bọn họ không hiểu mệnh lệnh của Đại Cathay.
“Hả?” – Tí Hai Ngón đực mặt ra.
“Bắt nó tống vào ngục. Đừng để nhắc lại nhiều lần, tống nó vào đó đi. Lột sạch đồ của nó, để sang một bên cho ta kiểm tra. Cho nó một ít nước để uống là được, đừng cho ăn.” – Đại Cathay lạnh lùng nhìn Tí Hai Ngón nói.
“Nhị ca, đừng... tất cả đệ làm là vì đại cục. Nhị ca thương tình, muốn đánh đập gì ta cũng được, tuyệt đối đừng lấy ma tinh thạch của ta... không...”
Tí Hai Ngón lao tới ôm lấy đùi Đại Cathay, khóc lóc ỷ ôi mà nói. Nói còn chưa xong đã bị Đại Cathay đánh ngất tại chỗ.
“Mày ăn rồi báo hại, không khác gì con Gâu. Ở trong đó vài bữa đi.” – Đại Cathay nói trong sự cay cú. Hắn phải giữ bình tĩnh lắm mới không đập thằng Tí mặt chuột này một trận nhừ tử.
Bấy giờ các gia nhân hơi khó hiểu một chút, nhưng vẫn làm theo.
“Chắc là hắn làm phật lòng đại thiếu gia đây mà. Chậc, uổng công ta kéo quan hệ với hắn.”
“Có nên đánh hắn một trận cho bõ tức không nhỉ?”
“Nhìn cái mặt chuột của hắn, thế mà được theo hầu người uy phong như đại thiếu gia. Đánh đi, hắn ngất rồi, cũng không biết ai đánh đâu.”
“Được, ta đạp mười cái, ngươi đạp mười cái. Đừng đạp chết là được.”
“Tốt, để ta trước...”
“Bụp bụp bụp...”
Trong phòng giam của dinh thự, liên tục vang lên những âm thanh da thịt va chạm đến nức lòng. Khi tỉnh dậy, Tí Hai Ngón cảm thấy đau nhức toàn thân mà không hiểu vì sao. Những ngày sau đó, hắn ngoài việc được cho một ít nước thì quả thật bị bỏ đói. Có khóc lóc van xin đến cỡ nào cũng không được gặp Đại Cathay.
Trong phút túng quẫn, Tí Hai Ngón nghĩ rằng cuộc đời mình sắp xong thật rồi. Biết thế đã không làm, hắn hối hận đến tột cùng.
...
Trời bây giờ đã về tối, Đại Cathay không thể ra ngoài do phải hoàn thành nghĩa vụ, ăn cơm của bà mẹ Hai thì mới yên tĩnh được. Bà ta đi nấu cơm mà còn cho gia nhân bám sát theo hắn, sợ hắn chạy trốn không bằng.
Cảm thấy chưa đến giờ ăn, Đại Cathay ra đằng trước cửa đứng. Gia nhân trong nhà như sợ hắn chạy mất, nên liên tục hỏi hắn cần gì, muốn gì, có thể sai bọn họ làm thay. Khiến Đại Cathay chịu không nổi phải mắng một tiếng:
“Để yên cho ta ngắm cảnh đêm, cứ nháo nhào làm cái gì?”
Thế là mấy tên giai nhân vội lui ra, nhưng vẫn còn một nô tỳ theo hầu sát rạt bên Đại Cathay, cúi đầu nói:
“Thiếu gia, cái tửu lâu đối diện là của nhà mình. Nếu thiếu gia muốn ngắm cảnh, chúng ta có thể sang đó."
“Ừ, vậy sang đó đi.” – Đại Cathay gật đầu.
Hắn vừa đi, vừa ngó sang quán hủ tiếu của Ma Tùng Quân. Lúc này xe hủ tiếu của Ma Tùng Quân vừa mới mở bán, vẫn đông đúc như thường lệ. Nhìn lại thèm hủ tiếu, lại muốn sang phụ một cái, nhưng hiện giờ hắn phải giả ngơ, không muốn lôi Ma Tùng Quân vào rắc rối của mình.
“Ồ, Đại Cathay kìa Tuyết Tuyết, đừng vẫy.” – Ma Tùng Quân khều Yên Nhược Tuyết một cái, vốn Yên Nhược Tuyết tính vẫy tay với Đại Cathay thì bị Ma Tùng Quân ngăn lại.
Đại Cathay cũng thấy bọn họ, hắn thấy Ma Tùng Quân làm dấu tay ok. Hắn cũng làm lại dấu tay ok, tỏ vẻ bản thân đã ổn. Cùng lúc đó hắn bắt gặp con em Tào Hân của mình lại đi làm chạy bàn cho Ma Tùng Quân.
“Cái này...”
Không chỉ một mình con bé, mà cả mấy nô tỳ đi theo con bé cũng trở thành nhân viên thời vụ cho Ma Tùng Quân từ lúc nào không hay.
Cái này không thể trách Ma Tùng Quân. Chỉ trách là hủ tiếu của hắn quá ngon, mà Tào Hân bây giờ không muốn động bất cứ đồng tiền nào của Tào gia nữa, nên chỉ còn cách phục vụ để kiếm ăn. Nô tỳ trong nhà thấy tiểu thư của mình chạy việc cho Ma Tùng Quân, nên cũng xông xáo đòi làm.
Thế là Ma Tùng Quân lại có một nhóm nhân công giá rẻ. Hắn cũng chẳng ngần ngại mà nhận hết bọn họ.
Tối hôm đó, Tào Hân quả thật trở về. Đem theo tô hủ tiếu của Ma Tùng Quân đưa cho hắn. Lúc đấy Bạch Trân biết được món hủ tiếu này là món nổi tiếng mấy hôm nay, Đại Cathay cũng chính là muốn ăn món này, nên ăn thử một miếng.
Sau đó bà ta không nói gì hết, chỉ là mất sạch niềm hứng khởi. Cũng chẳng buồn hỏi Đại Cathay ăn uống có ngon không. Đại Cathay quả thật ăn thử cơm do Bạch Trân nấu, nó khá là ngon, nhưng vẫn kém hơn Ma Tùng Quân một chút.
Đêm hôm đó, Đại Cathay không hề biết rằng, Bạch Trân sống chết đòi đi tỷ thí nấu ăn với Ma Tùng Quân. Ngặt một cái Ma Tùng Quân bán hủ tiếu cả ngày, mệt mỏi nên không quan tâm cho lắm.
...
Vài ngày sau, Đại Cathay rốt cuộc cũng được yên bình. Nhà họ Tào đã quen với sự xuất hiện của hắn, nên không giám sát hắn 24/24 như trước nữa. Dù gì nhà cũng mới trải qua tang sự, Tào Thương vừa mới chết cách đây không lâu, cả nhà không thể vui vẻ như thế mãi được. Còn rất nhiều công việc còn phải xử lý.
Sáng sớm hôm sau, Đại Cathay ra tìm Ma Tùng Quân. Vừa bước ra khỏi nhà, hắn liền bắt gặp Tào Hân đang bưng bê bàn ghế cùng các nô tỳ của mình.
“Con nhóc này vẫn làm việc ở đây à?” – Đại Cathay đi ngang qua hỏi.
“Này đại thiếu gia. Quán của chúng ta chưa mở cửa đâu, vui lòng tránh qua một bên đi. Ông chủ Ma của chúng ta rất khó chịu với người không tuân thủ phép tắc đấy.” – Tào Hân chống nạnh trước mặt Đại Cathay, xòe tay xua đuổi hắn.