0
Vì có sự xuất hiện của Tiểu Mộc, nên v·ết t·hương trong lòng của Diệp Thu Nguyệt đã vơi đi phần nào. Bản thân Tiểu Mộc cũng là một cái cây Tử Đằng, nó bung ra một đống cánh hoa mỗi khi chạy nhảy và nói chuyện.
Nhưng lần này Diệp Thu Nguyệt không cảm thấy hoảng loạn, sang chấn như lúc đầu nữa. Nàng bình tĩnh hơn rất nhiều, bình tĩnh đến mức đáng sợ. Bởi vì càng nhìn Tiểu Mộc, nàng càng nhớ lại cảnh tượng năm đó, trong lòng lúc này lại sôi lên nỗi uất hận năm xưa.
“Bình tĩnh đi. Ở hòn đảo nguy hiểm này, cần phải bình tâm!”
Đang lúc Diệp Thu Nguyệt mải suy nghĩ, thì đột nhiên có một thứ ấm ấm áp vào mặt nàng. Nàng cầm lấy thứ đó, là một hình trụ bằng sắt.