Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 410: Nữ quản gia Verwalter.
“Xin ngài, cái mạng của tôi giao cho ngài. Mẹ con tôi chỉ cần chỗ nương tựa, làm trâu làm ngựa, chuyện gì tôi cũng làm được hết...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời buổi này, kiếm một công việc không phải dễ, nên Verena không muốn bỏ công việc hầu gái này một chút nào. Rồi bỗng một ngày lão ta nhậu xỉn về, đột nhiên giở trò đột bại với Verwalter. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không thể sống bình thường ở trong trấn, Verwalter đành đến khu ổ chuột, ai kêu gì làm đó, từ việc tay chân đến việc không đứng đắn. Việc nào cô cũng làm, nhưng rồi khi sinh con ra, gánh nặng càng đè nặng lên vai Verwalter. Để nuôi được con, Verwalter bắt buộc phải đi làm phục vụ cho các quán nhậu đêm của Mạo Hiểm Giả, nơi mà cô liên tục bị các gã đàn ông khác s·àm s·ỡ. Mặc cho cô luôn cột đứa con sơ sinh của mình sau lưng.
Trước mắt hắn là một biệt thự bốn tầng, được xây với phong cách tân cổ điển của trời Âu. Ở hai bên cổng còn có hai bức tượng chim lợn nghiêm trang, chúng được đặt trên thành cột bê tông hai bên cổng. Kiến trúc bên ngoài tổng thể cho thấy nó rất vừa hiện đại, vừa cổ điển như cái tên của nó.
Ở cái thời đại này, làm gái rất dễ bị dính bầu vì không có biện pháp tránh thai đàng hoàng. Mà càng như thế, Verwalter càng phải nhận khách nhiều hơn để có tiền nuôi những đứa trẻ của mình. Càng làm, Verwalter càng lún sâu vào, không rút ra được.
Hình như Lan Anh có hơi khác lần trước hắn gặp thì phải. Con bé có vẻ trắng hơn, có da có thịt hơn, gương mặt cũng xinh đẹp đến lạ. Khác với vẻ ngoài xấu xí, nhem nhuốc và gầy gò ở lần đầu hắn gặp.
Thế rồi có một gã đàn ông tóc đỏ đã giúp cô, người đó giúp cô đòi lại công bằng, đánh những tên Mạo Hiểm Giả kia bán sống bán c·hết, khiến cho chúng phải bỏ nghề Mạo Hiểm Giả. Thế rồi Verwalter đem lòng yêu hắn ra, không lâu sau thì mang bầu đứa con của hắn. Nhưng hắn lại chạy đi đâu mất, bỏ lại Verwalter một mình sinh đứa con đó ra.
“Ma thúc thúc... thúc có thể đi tắm rửa rồi xử lý chút chuyện với ta được không?”
Chương 410: Nữ quản gia Verwalter.
Ma Tùng Quân đứng hình mất vài giây. Còn có cả quản gia gì đó nữa? Ai là người bày cái trò này thế này? Hắn nhìn mấy đứa trẻ con trốn sau lưng người phụ nữ kia, liền nhịn không được mà nói:
“Thúc thúc... không ngờ thúc lại tàn nhẫn như vậy!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu hắn nhớ không nhầm, trong hội chưa từng bắt gặp qua người phụ nữ này, cả mấy đứa nhóc kia nữa. Các gián điệp mà Phiền Bỏ Mẹ đưa cho hắn xem, đều chưa từng xuất hiện qua ảnh của Verwalter. Chắc Verwalter là một trong những người mới gia nhập hội.
“Chào mừng hội trưởng về nhà! Ta tên Verwalter quản gia biệt thự của ngài, nhiệm vụ của ta là phụ trách trông coi, quét dọn và nấu ăn. Hội trưởng vừa về, ngài có muốn đi tắm trước không? Ta sẽ cho người chuẩn bị nước nóng!”
Mãi đến rạng sáng ngày hôm sau, buổi tiệc mới kết thúc. Ma Tùng Quân nằm ngủ giữa gian bếp với vô số lon bia xung quanh mình. Bên cạnh hắn còn có một tấm chăn và một cái gối ôm, tiếc là hắn không đắp hay ôm lấy mà đạp sang một bên, thành ra lòng tốt của ai đó trong hội đã không được hồi đáp.
Verwalter có chống cự lại, nhưng người khác lại xem cô như g·ái đ·iếm vì đã sinh ra đứa con của gã chủ thương hội kia. Cô tức giận đánh mắng lại chúng, chúng đánh cô, thậm chí đ·ánh c·hết luôn đứa con trên lưng cô. Chủ quán, người quen, hay những người từng biết quá khứ của Verwalter, không một ai đứng ra giúp cô. Vì những kẻ đánh cô đều là Mạo Hiểm Giả.
Mãi một lúc sau, tóc tai Ma Tùng Quân bù xù, Yên Nhược Đan thở hồng hộc ngồi một bên với gương mặt cực kì giận dỗi. Hôm qua cố lắm Ma Tùng Quân mới dỗ được con bé, vậy mà giờ nó lại giận hắn một cách khó hiểu thế này?
Verwalter tuyệt vọng sinh đứa con ra, cô cố gắng làm rất nhiều công việc khác nhau nhưng không ai nhận. Người ta sợ cái xui xẻo Verwalter mang đến như cái lần ở quán nhậu Mạo Hiểm Giả kia. Không còn công việc chân chính nào chịu nhận cô, để nuôi con, Verwalter đành phải làm g·ái đ·iếm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này từ bên trong đi ra một người phụ nữ trung niên. Sau lưng còn có một vài đứa trẻ nhỏ mặc đồ hầu gái chạy lon ton phía sau.
Lần đầu tiên trong đời, Verwalter sốc đến như vậy. Bị mất công việc, Verwalter số xin việc rất nhiều chỗ nhưng không thành. Các bà vợ ở những nơi cô xin như quán ăn, quán nhậu, nhà trọ hay đơn giản là một trang trại để làm nông cũng đều không chấp nhận cô, vì cho rằng cô là kẻ giật chồng người khác.
“À ừ...” – Ma Tùng Quân gật gật đầu.
Có quên cái gì, cũng không thể quên những người không ngại hi sinh giờ ăn giấc ngủ để canh gác cho sự an toàn của cả hội được.
Cụ thể là khi Ma Tùng Quân rời đi, hội có không ít lần đi qua trấn khác nhau để cứu người cũng như tuyển thêm người về. Trong số đó có mấy mẹ con Verwalter, cô ta tuổi chỉ hơn 30 một chút, vẫn nhỏ hơn Ma Tùng Quân, nhưng số rất khắc khổ.
Thấy Ma Tùng Quân nhăn mặt, thở dài như vẻ khó chịu gì đó. Sắc mặt Verwalter dần biến đổi, cô ta đột nhiên quỳ xuống, còn kéo theo mấy đứa nhỏ đang sợ hãi đằng sau quỳ theo mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng là chuyện gì?
Người phụ nữ đó vừa thấy Ma Tùng Quân thì vội chạy đến, cúi đầu kính cẩn nói:
Một hồi lâu sau, Lan Anh chậm rãi giải thích mọi chuyện cho Ma Tùng Quân.
Ban đầu Verwalter làm hầu gái trong dinh thự của một tên chủ thương hội nhỏ trong trấn Lôi Ôn. Tên chủ thương hội đó bình thường hay d·â·m dê Verwalter, dẫu vậy lão ta vẫn không làm gì quá phận, bà vợ của ông ta lại đối xử rất tốt với Verena, nên cô cố gắng ở lại làm.
Tất nhiên các con của Verwalter cũng trở thành người hầu trong biệt thự của Ma Tùng Quân. Mà cái biệt thự này được xây lên lúc nào, Ma Tùng Quân cũng không biết. Chẳng ai nói với hắn, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết suốt thời gian qua cũng không hề khoe với hắn về chuyện này.
Bữa tiệc đồng thời cũng chào đón tất cả các thành viên mới đến của hội, bọn họ đều được Ma Tùng Quân dắt về từ đảo hoang xa xôi ngoài kia, nên bàn về thân phận thì không phải nghi ngờ.
Lan Anh thấy thương cho số phận của mấy mẹ con, nên đưa cô ta về đây để làm người hầu dọn dẹp cho biệt thự của Ma Tùng Quân. Cô tự nhận mình là quản gia của nhà, thực tế là trò do Yên Nhược Đan và Phiền Bỏ Mẹ bày ra, hai đứa này xem phim hoạt hình Fantasy nhiều quá, nên thành ra bị nhiễm, muốn có một quản gia trong nhà mình để cho ngầu lòi.
Cơn đau đầu đánh thức Ma Tùng Quân, hắn mệt mỏi nhấc cơ thể nặng trĩu của mình dậy mà nhìn xung quanh. Lúc này ở bên dưới có không ít người đang dọn dẹp bãi chiến trường hôm qua họ bày ra.
Hắn phải ệch mặt ra để nấu vô số suất ăn cho mọi người, tất cả đều được chế biến từ thịt ma thú biển. Nhất là phải chiều hai cô nương nhỏ họ Yên vì hắn đã bỏ đi quá lâu, nấu đủ các món hai cô công chúa nhỏ yêu cầu.
“Khoan đã! Bình tĩnh lại, cô phải bình tĩnh lại. Mấy đứa nhóc kia nữa, tại sao nói quỳ một tiếng là quỳ hết thế này? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?” – Ma Tùng Quân bối rối mà nói.
“Ai đã tuyển cô vào đây? Tại sao lại để cô làm công việc này được chứ... còn có mấy đứa nhỏ nữa...”
Các cửa sổ được làm bằng cửa kính, dưới mỗi cửa sổ đều có một cái ban công be bé, bên ngoài ban công luôn có một gò đất để trồng hoa hay cây cảnh nhỏ. Nhìn căn biệt thự này, một nửa được trồng các hoa có màu nóng, một nửa còn lại được trồng các hoa có màu lạnh.
Về vấn đề đảm bảo, không một ai nghi ngờ những người Dị Năng Giả mới gia nhập cả. Khả năng của bọn họ cũng được phô diễn ra trong bữa tiệc, ai nấy đều trầm trồ và hâm mộ đến không tưởng.
“Hội trưởng, hội trưởng thương tình đừng đuổi mẹ con chúng tôi đi... hội trưởng... tôi van xin ngài mà. Ngài có thể đuổi tôi đi cũng được, nhưng mà lũ trẻ, chúng không thể sống ở ngoài kia được... ngài muốn tôi làm trâu làm ngựa gì, tôi sẽ làm cho ngài.”
Mọi thứ càng tuyệt vọng hơn, khi Verwalter phát hiện mình mang bầu của lão chủ thương hội kia. Dẫu vậy Verwalter vẫn không muốn bỏ đứa con của mình, dù gì đó cũng là một sinh mạng. Và rồi cô làm mọi thứ để có thể sinh được con mình ra.
Vả lại họ đều là Dị Năng Giả, mà các Dị Năng Giả chắc chắn có thù với Ma Pháp Sư, mà đã có thù với Ma Pháp Sư thì không thể nào cùng hội cùng thuyền với Hội Tam Hoàng được.
Bước vào bên trong biệt thự, cảnh sắc phải nói là xa hoa đến mức Ma Tùng Quân không thể tưởng tượng được. Thậm chí từ đây hắn còn có thể thấy được hồ bơi ở sân sau biệt thự. Bên trong rất gọn gàng, sạch sẽ không một hạt bụi.
“Thúc thúc...” – Yên Nhược Tuyết đi đến, kéo vạt áo Ma Tùng Quân.
Thấy tất cả đột nhiên quỳ trước mặt mình, Ma Tùng Quân giật mình vội đi đến thì Verwalter nhắm chặt mắt lại vội nói:
“Đừng mà Đan Đan, đừng đánh hội trưởng...” – Verena vội lên can ngăn.
Dần dà, Verwalter nuôi càng nhiều con. Nhan sắc ngày một đi xuống, mới hơn 30 mà đã trông như 40 mấy tuổi. Cuối cùng sinh kế phải dựa vào hết mấy đứa nhỏ đi xin ăn khắp nơi, không ít các con của cô bị Hội Tam Hoàng bắt đi đào mỏ, đến giờ không rõ sống c·hết.
Dù là ăn nhậu như thế, nhưng trong màn đêm vẫn có một lượng lớn người thay phiên nhau canh gác xung quanh khu rừng của hội. Ban đêm, Ma Tùng Quân trước khi xỉn ngoắc cần câu thế này thì hắn đã cho người đem đồ ăn, bia và một số thứ giải trí đến cho bọn họ.
Đêm hôm đó, cả hội tổ chức tiệc ăn mừng Ma Tùng Quân trở về. Nói là tiệc mừng cho hắn là thế, nhưng thực chất Ma Tùng Quân là người không được nghỉ ngơi nhiều nhất.
Một hồi sau, hắn đứng trước căn nhà của mình. Nhìn căn nhà to chà bá, lạ lẫm trước mắt, Ma Tùng Quân thấy có chút không quen.
“...”
Đúng lúc này, Lan Anh đẩy cửa đi vào trông thấy sự tình trước mắt cũng phải ngạc nhiên một tiếng.
Nói đến đây, Verwalter bò tới ôm chặt lấy chân Ma Tùng Quân, gương mặt trở nên tuyệt vọng mà nói:
Hắn cố đỡ Verwalter lên mà không được, nếu hắn dùng lực quá mạnh sẽ làm tổn thương đến người phụ nữ trung niên này. Nhìn cô ta quả thật như người phụ nữ trung niên, nhưng Ma Tùng Quân lại đoán tuổi tác của cô ta không hơn hắn là bao, chủ yếu do gương mặt quá mức khắc khổ thế này phản ánh không đúng độ tuổi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Không ai muốn kể cho ta hết à? Ta đã muốn đuổi ai đâu, ta còn không biết chuyện gì đang xảy ra??” – Ma Tùng Quân nhìn mọi người một lượt, toàn là con nít, có mỗi Verena là người lớn thì cô ta lại đang cúi gầm mặt xuống, có vẻ như không thể nói cho hắn biết được.
Lúc này Lan Anh ôm theo một chồng giấy đi ngang qua, cô bé nhìn sang Ma Tùng Quân mà nói:
Đột nhiên giọng nói Yên Nhược Đan vang lên ở đằng sau Ma Tùng Quân, con bé chẳng nói chẳng rằng nhảy bổ lên đầu hắn, vò đầu bứt tai, giật tóc của hắn không ngừng nghỉ.
Dù Verwalter có cố gắng chống cự đến cách mấy cũng vô dụng, sau đó cô đi thông báo chuyện này với bà vợ của tên chủ thương hội đó. Không ngờ rằng, bà ta chẳng những không làm chủ cho Verwalter mà còn đ·ánh đ·ập, và đuổi Verwalter ra khỏi dinh thự vì cho rằng cô ta đã quyến rũ chồng của mình, đã thế còn chạy đến khoe mẽ.
Vứt mấy cái suy nghĩ đó sau đầu, hắn rời đi tìm căn nhà của mình được xây lên trong lúc hắn rời đi. Nhiệm vụ dọn dẹp tàn cuộc đã có những người khác làm. Ma Tùng Quân có muốn làm cũng không thể giành lại bọn họ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.