0
Nghe Ma Tùng Quân nói thế, cậu hai cúi gầm mặt xuống, đôi vai to lớn của hắn run lên bần bật, không rõ là đang khóc đang cười. Chỉ nghe thấy chất giọng của hắn khàn đặc đi, gã gằn lên từng câu từng chữ:
“Cái gì mà sứ giả phán quyết?... Ngươi chỉ là một kẻ mạo danh rác rưởi, dám động tới Cự tộc chúng ta, Không - C·hết – Không - Thôi!!!”
Lời hắn vừa dứt, đột nhiên Ma Tùng Quân cảm thấy cơ thể mình trùng xuống. Trong thoáng chốc đó hắn bị mất đà, làm lộ ra sơ hở ở cằm. Trực giác khiến Ma Tùng Quân đưa hai tay lên che ở trước mặt.
Đúng lúc đó một cột đá từ dưới đất đâm lên, lực đạo của nó tự như ngàn vạn cân, đánh bay Ma Tùng Quân văng lên tới tận trời.