Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Hai con vật.
“Còn không mau xin lỗi ông chủ Tùng?” – Lâm Chấn Hưng lạnh lùng quát lên, rất có phong thái của một bậc vương giả.
“Cạch cạch cạch …”
“Lại tốn xà bông rồi, không biết ở thế giới này nước có rẻ không nữa…” – Ma Tùng Quân ôm cái nồi nước lèo, nhìn về phía xa xăm mà thở dài một tiếng.
“Hỗn xược, hạ v·ũ k·hí xuống. Ta tin tưởng Tùng các hạ đây nên mới để lộ thân phận. Các ngươi hành động như thế làm ta còn mặt mũi nào?” – Lâm Chấn Hưng quát ầm lên một tiếng khiến cho đám thuộc hạ giật mình, họ vội hạ v·ũ k·hí rồi lui lại phía sau.
Nghe Lâm Chấn Hưng nói vậy Ma Tùng Quân mới lấy lại được bình tĩnh, cố rặn ra nụ cười mà đáp: “Không sao đâu. Ta hiểu, yên tâm chuyện này ta giữ bí mật cho ngươi. Nhưng mà này, ta tên Quân, Tùng là tên đệm thôi.”
Ma Tùng Quân không quen lắm cách xưng hô của người ở thế giới này, theo như hệ thống nói là phải xưng họ với người không thân. Ở thế giới cũ của hắn người họ Nguyễn rất nhiều, chiếm gần bốn phần dân số. Nếu gặp người lạ mà xưng họ thì chả phân biệt nổi ai với ai.
Bỗng hắn cảm nhận được chân mình có thứ gì quấn lấy, chân còn lại thì ươn ướt. Nhìn xuống liền thấy con mèo đang ra sức cạ đầu vào chân hắn, chân kia thì bị con c·h·ó liếm ướt hết cả bàn chân.
“Xin lỗi ông chủ. Là do chúng ta quá khích. Thân phận của điện hạ là bí mật, chuyến đi này cũng vậy. Xin chủ quán hãy giữ bí mật.” - Một trong ba tên thuộc hạ đứng ra cúi đầu trước Ma Tùng Quân, nhưng vẫn không quên dặn dò Ma Tùng Quân một câu.
Con mèo thấy con c·h·ó ăn hôi của mình, nó tức mình quay ra tát một phát, khiến con c·h·ó bật ngửa đầu ra sau. Nhưng nó chịu đấm ăn xôi, mặc kệ con mèo tát xịt cả máu mũi vẫn cứ liếm triệt để, nước lèo chảy ra đất cả nó liếm cả đất cát.
Con đường phía trước của hắn hư vô mờ mịt, thế giới xa lạ này hắn nên đi về đâu để bán hủ tiếu đây? Hắn có nên làm nhà lữ hành chu du khắp nơi như lời của vị thái tử kia không?
“Thái tử? Ê, vung đao vung kiếm cái gì thế? Ta làm gì mang tội à?” – Ma Tùng Quân lùi lại một bước, hắn lùi đến quầy hàng của hắn, tay đặt sẵn lên con dao để đề phòng.
Lâm Chấn Hưng kể cho Ma Tùng Quân nghe.
Thời đại phong kiến này, chẳng tốt lành một chút nào.
“Tùng không phải là họ của các hạ sao?” – Lâm Chấn Hưng ngạc nhiên nói.
“Đồ con c·h·ó vô dụng. Nuôi mày thế này làm sao mày giữ nhà, giữ cửa? Có con mèo cũng sợ?”
Cũng may hôm nay hắn lười, vì không muốn cắm cơm nhiều lần nên hắn cắm một nồi đủ cho ba người như hắn ăn. Thế là món cơm chiên hôm nay mới có phần cho con c·h·ó và con mèo kia.
Mặc kệ hai đứa nó đang khè nhau. Dọn xong quán, hắn dùng bếp để chiên cơm, khi sáng có cắm một nồi cơm còn chưa kịp ăn uống gì. Hắn đập hai quả trứng, trộn thêm tí rau. Một chảo cơm chiên làm nhanh trong nháy mắt, thoáng chốc đã xong.
Ngồi một góc dựa vào cửa xe, Ma Tùng Quân nhìn hai con vật trông khá là buồn cười. Nếu hai con này vô chủ, thì nuôi chúng cũng ổn. Con c·h·ó thì không sao, riêng con mèo có vẻ bướng, chắc phải dạy lại nó.
Sau cùng con c·h·ó hắn nuôi bị g·iết nhân đạo. Nhân con bà chúng nó chứ nhân, Ma Tùng Quân mắng những kẻ g·iết c·h·ó hắn như thế. Cho nên từ đó trở đi hắn không nuôi bất kì con vật nào để tránh đau lòng.
Ma Tùng Quân cảm thấy chân nhột nhột, cúi xuống lại thấy con c·h·ó b·ị đ·ánh đuổi cả ngày trời lại quay lại. Thấy mình nhìn nó, nó lại nằm ngửa bụng lên trời, bốn chân co co giật giật như đang lấy lòng hắn.
Nhìn hai con vật khốn khổ tranh nhau, Ma Tùng Quân nhịn không được cười nói. Hắn trước kia ở thế giới cũ vẫn hay cho c·h·ó mèo ăn, trước hắn còn nuôi một con c·h·ó. Nhưng được vài tháng thì bị chính quyền bế đi vì không cho phép có c·h·ó hoang tồn tại ở đô thị. Lần đó hắn đánh nhau với cả bọn bắt c·h·ó, đến mức bị tống vào trong tù suốt ba ngày mới được thả ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Méo!!!!”
Nếu đây là thời phong kiến thật thì hơi nguy, thời còn ngồi ở ghế nhà trường hắn học qua môn lịch sử. Trong đó có nói dân đen mà đắc tội hoàng tộc thường b·ị c·hém đầu lắm, kể cả tội nặng hay nhẹ. Hắn vừa xuyên qua thế giới này, còn chưa hiểu chuyện gì mà đã b·ị c·hém đầu c·hết, không biết đi đâu kêu oan.
Ma Tùng Quân lúc này mới giật mình đuổi chúng ra, nồi nước lèo để nấu ăn buôn bán, không thể để c·h·ó mèo chui đầu vào được. May mà người ta rời đi hết, nếu không chẳng ai dám đến ăn hủ tiếu của hắn nữa.
Mấy tên tùy tùng sau lưng hắn lập tức lấy v·ũ k·hí được giấu sau lưng ra ngoài, ánh mắt đầy sự đề phòng nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân.
Hắn lên trên xe tìm hai cái tô cũ của con c·h·ó hắn nuôi khi xưa. Tráng qua một cái rồi chia cơm cho chúng nó.
“Meoooo~~~”
Nếu là một thế giới bình thường, tất nhiên Ma Tùng Quân sẽ cố kéo lấy quan hệ, mà có khi hắn chả làm thế đâu. Kéo quan hệ cũng chẳng làm cái gì, thế giới cũ không c·hiến t·ranh, còn yên bình chán. Còn cái thế giới này, hở một tí là rút v·ũ k·hí ra đòi g·iết người. Thế này thì quá đáng sợ, hắn đây chỉ bán hủ tiếu, không muốn liên quan gì đâu.
Chương 5: Hai con vật.
“Làm gì đây? Xin ăn à? Cả ngày mày ngồi trực ở quán tao chẳng lẽ không xin được một cục xương nào?” – Ma Tùng Quân nhìn nó khinh bỉ nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ma Tùng Quân im lặng không trả lời, hắn cảm thấy đám người ở thế giới này điên hết rồi. Chỉ có báo ra thân phận đã muốn g·iết người. Hắn đang rất sốc, hắn cảm giác mình đang sốc văn hóa.
“Để Tùng các hạ chê cười rồi. Là do ta dạy dỗ hạ nhân không tốt. Cũng do thân phận của ta n·hạy c·ảm, rất khó để kết bạn.”
“Họ của ta chẳng lẽ ta lại không biết. Nói dối làm gì, họ của ta là họ Ma.”
“Sau này không biết vì nguyên do gì mà gia tộc họ Ma lại đột ngột biến mất. Từ lúc đó trở đi con người bắt đầu n·ội c·hiến với rồi chia ra thành nhiều quốc gia như ngày nay. Họ Ma dường như trở thành một cái họ hiếm, gần như không nghe thấy nữa.”
Bằng một cách thần kì nào đó, hắn vừa quay lưng đi, con mèo với con c·h·ó đã đổi vị trí cho nhau. Con mèo ăn phần cơm nhiều, con c·h·ó ăn phầm cơm ít. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đang mãi suy nghĩ chuyện của con c·h·ó thì hắn thấy nồi nước lèo lung lay đổ xuống một phát. Còn chút nước cặn cũng bị đổ ra ngoài. Con c·h·ó lập tức chạy tới húp lấy húp để, con mèo thì ở bên trong nồi không ngừng vét vài miếng thịt vữa còn sót lại ở dáy nồi.
“Không thể nào? Các hạ xác định họ của các hạ là họ Ma?” – Lâm Chấn Hưng thốt lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Con c·h·ó rất muốn nói là con mèo này rất mạnh, căn bản đánh không lại.
“Theo tại hạ được nhớ, có một truyền thuyết từ thời trung cổ nhắc đến họ Ma.”
Sắc mặt Lâm Chấn Hưng nhăn lại. Hắn dường như đang lục lọi ký ức để tìm ra cái họ này, mãi một lúc sau hắn mới mở to mắt ra ngạc nhiên nói:
Nó bật dậy lắc lắc đầu. Thực ra là xin được nhiều, nhưng mà xương chỉ gặm thôi, ăn vào khó tiêu lắm. Nó mà biết nói nó sẽ nói như thế.
“Ư ử …”
“Gì?”
Không khí tự dưng lâm vào cảnh trầm lặng. Không ai biết tiếp tục câu chuyện như thế nào. Thấy thế Lâm Chấn Hưng vốn là người giỏi tiếp chuyện cũng biết lúc này không nên làm phiền người ta nữa.
Xong hắn nhìn lại mấy tô hủ tiếu, đúng thật là chẳng còn cái gì sót lại. Đến một giọt nước cũng không còn. Người ở thế giới này ăn vét sạch không còn giọt nước, kể cả hết thịt rồi, ăn hủ tiếu chan với nước lèo họ cũng chịu nữa. Vốn hắn luôn chuẩn bị cái xô để đựng mấy nước thừa canh cặn của khách, cái xô đó tới giờ vẫn khô queo. Nước lèo dư không có, xương thì bị con c·h·ó gặm, không thứ gì còn sót lại.
“À, chắc không liên quan gì đến họ của ta đâu. Chỉ là trùng họ thôi.” – Ma Tùng Quân cười ha hả nói, có liên quan mới là lạ.
“Hai đứa chúng mày như c·hết đói lâu ngày thế hả?”
C·h·ó này chắc là vô chủ rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rất nhanh Ma Tùng Quân vứt mọi chuyện ra sau đầu. Hắn dọn mấy cái tô hủ tiếu, dọn tới bàn của Lâm Chấn Hưng hắn phát hiện ra Lâm Chấn Hưng thực sự để lại một thỏi bạc và năm xâu bạc. Ôi trời, tên này đã bảo là không cần để lại nhiều tiền như vậy cơ mà?
Thế này đừng nói là c·h·ó, đến ruồi cũng c·hết đói.
Nhìn xuống con c·h·ó đang ra sức vẫy đuôi lấy lòng hắn, hắn lại nhìn xung quanh. Chỗ này nghe nói là nơi qua lại giữa mấy cái làng bên ngoài và một thị trấn. Tức là khúc này không hề có người ở, có c·h·ó ở đây lại không có người.
“Điện hạ … sao ngài lại công khai thân phận của mình?”
Con mẹ nó, ta còn chưa xúc phạm ai nha, Ma Tùng Quân mắng thầm trong đầu.
Chương 5: Hai con vật.
“Ra mắt Tùng các hạ, ta đang trên đường vi hành khắp đất nước để hiểu rõ cuộc sống của người dân. Xin ngài hãy giữ bí mật dùm ta.”
Lâm Chấn Hưng nhìn gương mặt ngưng trọng của Ma Tùng Quân, nhịn không được mà cười lên đầy xấu hổ:
“Cứ xem là vậy đi. Bây giờ ta phải dọn quán rồi.” – Ma Tùng Quân nở nụ cười, khách sáo một câu, ý muốn đuổi khéo Lâm Chấn Hưng đi.
“Thôi, mốt gặp trả sau vậy.”
Ma Tùng Quân ôm mặt nói, mấy người thế giới này không có người nào bình thường được một chút hay sao?
“Mày hiểu cả tiếng người ?” – Ma Tùng Quân giật mình.
“Giờ cũng đã gần trưa, không biết dọn quầy xong Ma huynh còn bán ở đây nữa không? Trông huynh giống một nhà lữ hành với chiếc xe kì lạ này. Huynh chắc hẳn từ vùng xa xôi đế quốc đến đây?”
“Ta cũng thấy như thế.” – Lâm Chấn Hưng cười khổ, hắn là thái tử, cũng từng biết có vài người mang họ Ma. Bọn họ cũng chẳng có gì đặc biệt, hầu hết đều là người bình thường.
Thế giới này có vẻ như khác, tuy hắn cục s·ú·c với con c·h·ó lẫn con mèo vào ban sáng nay. Chung quy hắn vẫn không làm gì quá quắt, kiểu đánh phẩy phẩy cho nó đi thôi. Nếu không chúng cũng chẳng mặt dày ở lại đây đâu.
Lâm Chấn Hưng như hiểu ý, hắn thở dài trong lòng, sau đó chấp tay với Ma Tùng Quân rồi quay người rời đi. Thủ hạ của hắn cũng cúi đầu chào Ma Tùng Quân một cái. Có vẻ như con người của mấy tên thuộc hạ kia cũng không quá tệ, chả là tính đề phòng hơi cao. Thái tử thì có làm sao mà phải nhảy cửng lên như thế khi lộ thân phận cơ chứ?
“Họ Ma?”
“Đã vậy Lâm ta không làm phiền đến các hạ nữa. Ta phải tiếp tục đến tòa trấn trước mắt. Nếu có đến trấn Ma huynh hãy tìm ta, ta sẽ trả đúng giá bữa ăn cho Ma huynh. Xin cáo từ.”
Ma Tùng Quân cầm đống tiền lên ném vào cái xô. Tiền của thế giới này đúng là phiền phức, toàn dùng đồng với bạc. Để chật cả chỗ. Cầm theo cũng bất tiện nữa.
Hắn rất muốn biết thêm thông tin về thế giới này, nhưng kẻ trước mắt chính là thái tử. Người thân phận cao như thế tốt nhất không nên dính líu gì thì hơn.
“Không, ta họ Ma. Gọi tên ta là được rồi.” – Ma Tùng Quân nói.
Tuy hắn tự tin vào tay nghề của mình thật, nhưng ở thế giới cũ vẫn có người ăn để lại nước dùng. Đa phần là vì sĩ diện, ăn hết nước sẽ mất lịch sự, phần còn lại thì không thích húp nước. Đây là lần đầu tiên hắn bắt gặp tất cả hành khách đều ăn không sót lại cái gì.
Mặc cho Ma Tùng Quân nói, hai con vật lại lườm nhau. Con mèo khè lên một cái khiến con c·h·ó hãi hùng, liền nhảy ra sau xe, ló đầu nhìn con mèo.
“Méo!!!”
“Rồi rồi rồi hai cái đứa c·hết đói chúng mày đi sang một bên, tao làm đồ ăn cho mà ăn.”
“Ẳng ẳng ẳng …”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.