Trời rạng sáng, cũng là lúc Ma Tùng Quân trở về. Xách theo một cọng bún thiu… à không, xách theo Bùi Đức Hải còn đúng nửa cái mạng. Toàn thân hắn bầm dập, không chỗ nào là nguyên vẹn. Đặc biệt là mặt, vốn rất khí chất ngời ngợi, giờ sưng không khác gì đầu heo.
Lúc này Ma Tùng Quân ném Bùi Đức Hải xuống trước mặt mấy người Hà Nam, bọn họ lập tức chạy đến mà đỡ hắn dậy.
“Bùi huynh… còn thở chứ?” – Hà Nam cẩn thận hỏi Bùi Đức Hải một tiếng.
Rõ ràng là gã vẫn còn thở, dù hai mắt sưng húp nhưng Hà Nam vẫn có thể cảm nhận được Bùi Đức Hải đang nhìn hắn chằm chằm.
0