Do ở vùng đảo hoang vắng, nên S.Raimunda cũng không biết nhiều thông tin. Hắn chỉ nói rằng bản thân con cháu của hắn cũng nợ người đó một cái ân tình lớn như núi, để trả ơn nên mới đứng ra nói thay.
Còn gã Ngạ Quỷ Bạch Lão Nhân chính là kẻ ác bá, trốn thoát khỏi tay người đó. Sợ rằng trong tương lai hắn sẽ gây tai họa. Mà người tên Ma Tùng Quân kia đã sớm rời khỏi phế tích, hắn đã đưa người trở về phía Đông đế quốc, ra khơi trở về nơi ở của mình.
“Hắn thật sự đến từ biển Đông ư? Sao ta lại chưa nghe nói đến có người từ biển Đông đổ vào đất liền?” – Có người không tin được mà hô lớn.
“Hắn nói thế thì chính là thế. Vậy ta hỏi ngươi, một đám người sống hơn ngàn săm, nói rằng mình xuất hiện từ thời đại cũ thì các ngươi tin được. Một người sống sờ sờ, đến từ vùng biển phía Đông, hắn giàu có nứt vách, thì các ngươi lại không tin được? Há nào có chuyện phi lý như thế?” – S.Raimunda cười khinh bỉ một tiếng, lời lẽ cho rằng đám trước mắt rõ là nông cạn.
0