Ma Tùng Quân siết chặt cán kiếm, đôi mắt hắn tập trung hết sức về phía gã Điền Hải kia. Trận này điều đáng lo ngại hơn không phải là hắn, mà là những tên pháp sư bên cạnh đang chiến đấu với dong binh kia. Thi thoảng chúng sẽ hỗ trợ cho tên Điền Hải này.
Ban nãy Ma Tùng Quân đã ăn thiệt thòi từ chúng, nếu không chưa chắc Điền Hải đã làm hắn b·ị t·hương.
Đúng lúc này Huỳnh Đức từ đâu xông pha chạy đến bên cạnh Ma Tùng Quân, hắn sát cánh cùng Ma Tùng Quân giương kiếm về phía Điền Hải.
“Ông chú, ta chiến đấu cùng ngươi.” – Huỳnh Đức nói.
“Không cần, ngươi bảo vệ hai đứa nhỏ sau lưng ta. Đừng dắt xa quá, ở đây loạn lắm, trong tầm mắt của ta là được.”
Thấy Huỳnh Đức xuất hiện, Ma Tùng Quân như giảm được chút áp lực. Hắn bớt phân tâm lo lắng cho hai chị em họ Yên kia đi một chút.
“Được!”
Nhìn Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết, Huỳnh Đức gật đầu chắc nịch nói. Sau đó hắn lùi lại, đứng chắn trước mặt hai đứa bé.
“Hai muội yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ hai đứa.” – Huỳnh Đức siết chặt kiếm, ánh mắt kiên định nhìn về bóng lưng Ma Tùng Quân mà nói.
“Giao cho ngươi.” – Ma Tùng Quân liếc mắt thấy thế liền gật đầu.
Sau đó hắn tháo hai viên ma tinh thạch hệ Thổ cấp Chuyên Dụng ra, gắn vào một viên ma tinh thạch hệ Thổ cấp Tinh Phẩm. Viên ma tinh thạch cấp Tinh Phẩm này có thể giúp Ma Tùng Quân giảm đi trọng lượng của trọng kiếm đến 100% tức là khiến cho thanh kiếm của hắn tựa như lông hồng. Bất quá hắn chỉ chỉnh ở mức 90% còn vài kg để cầm cho chắc tay.
Phong – Hỏa – Thổ.
Đối đầu với Ma Pháp Sư đấu sĩ hệ Kim dùng Hỏa hệ là cách tốt nhất để khắc chế hắn. Nhưng Hỏa hệ vẫn chưa đủ, cần phải dùng thêm cả Phong hệ để kích cho lửa lớn hơn.
Ma Tùng Quân nắm được gần hết cách thức kích hoạt của ma tinh thạch, khi khảm vào, các chức nay cũng sẽ thay đổi đôi chút, nhưng không quá nhiều. Như thể đủ để Ma Tùng Quân chiến đấu một cách đa dạng hơn.
Bấy giờ tên Điền Hải sớm đã lao hùng hục về phía Ma Tùng Quân. Hắn như một con trâu nước, trên đường chạy có vài tảng đá lớn cũng bị hắn húc cho nát. Ma Tùng Quân không hiểu sao thằng biến thái này ban nãy đánh hắn mà hắn vẫn còn có thể sống được. Người nào chịu nổi cơ điên của thằng này cơ chứ?
Trong nháy mắt Điền Hải đã lao đến trước mặt Ma Tùng Quân, lần này Ma Tùng Quân không dùng Phách Không Thần Quyền nữa. Bởi sát thương của nó là không đủ, đánh chỉ tổ phí sức. Ngay thời điểm Điền Hải tiếp cận, chưa đợi cho hắn đấm tới thì Ma Tùng Quân đã chặt xuống một kiếm.
Điền Hải cứng rắn đưa tay lên đỡ lấy một kiếm, kiếm ghim sâu vào cánh tay của hắn nửa phân. Lợi dụng thời cơ đó hắn tiến thêm một bước thốc một quyền ngay bụng Ma Tùng Quân.
Nhưng bàn về sức, Ma Tùng Quân cũng không thua kém hắn. Thay vì cố gắng gỡ kiếm ra, Ma Tùng Quân kéo luôn cả cánh tay hắn xuống cùng với kiếm, dùng thân kiếm đỡ lấy một quyền kia.
“Boong~~”
Âm thanh như gõ chuông cất lên. Dư chấn của cú đấm khiến cho kiếm tách khỏi tay của Điền Hải. Lúc này Điền Hải mới nhìn lại cánh tay của hắn, sớm đã bị tan chảy ra một mảng lớn. Hắn dường như không quan tâm đến chuyện đó.
Vừa bị hất ra, hắn nắm được cổ tay của Ma Tùng Quân, rồi kéo mạnh Ma Tùng Quân về phía hắn. Nhưng lúc này Ma Tùng Quân sớm đã kê kiếm đâm thẳng vào cổ họng của gã ta.
“Keng!!!”
Ánh lửa tóe lên, kiếm trượt lên cằm đánh bật ngửa đầu Điền Hải ra đằng sau. Vẫn chưa dừng lại ở đó, lưỡi kiếm của Ma Tùng Quân rực lên ngọn lửa, gió cũng nổi lên ở lưỡi kiếm trông như lưỡi cưa.
Ma Tùng Quân dùng kiếm chặt thẳng xuống cánh tay của Điền Hải đang nắm lấy mình:
“Roẹt!”
Ngay lập tức cánh tay của Điền Hải bị Ma Tùng Quân chém cho đứt. Bàn tay của hắn vẫn đang nắm chặt cổ tay của Ma Tùng Quân. Thấy thế Ma Tùng Quân dùng sức gỡ nó ra, nhưng nó cứng như kim loại. Căn bản không thể gỡ được.
“Thằng chó!!” – Điền Hải tức giận gầm lên.
Hắn vươn tay ra hòng bắt lấy Ma Tùng Quân, nhưng bị Ma Tùng Quân cúi đầu xuống chém một phát lên cánh tay của hắn. Cánh tay còn lại cũng bị Ma Tùng Quân chém cho rớt.
Thấy thế chẳng những Điền Hải không sợ, mà còn máu chó hơn. Hắn ta dùng chân đạp thẳng vào mặt Ma Tùng Quân. Tức thì Ma Tùng Quân nghiêng đầu né tránh kịp lúc, chân của Điền Hải ma sát lên mặt Ma Tùng Quân khiến cho mặt hắn nóng rát.
Sẵn thế đang quỳ gối, Ma Tùng Quân dùng kiếm chém ngang chân của Điền Hải khiến cho cái chân của hắn bị mẻ một bên.
“Sao lại cứng hơn?”
Trong đầu Ma Tùng Quân chỉ kịp thoáng lên chút suy nghĩ đó rồi nhảy sang một bên kéo dài khoảng cách. Cận chiến gần như thế rất khó để vung kiếm. Tuy nhiên lúc này bàn tay của Điền Hải đã rơi khỏi cổ tay Ma Tùng Quân.
Nhưng một sự thật còn hãi hùng hơn đập vào mắt Ma Tùng Quân. Điền Hải đang nhặt lại các bộ phận bị chặt đứt của hắn và gắn lại lên người.
Làm thế quái nào thằng này có thể gắn được các chi bị đứt?
Đúng là hắn có thể gắn được thật, nhưng thanh ma lực của hắn không ngừng giảm đi. Thấy thế vốn Ma Tùng Quân định thừa cơ t·ấn c·ông thì thấy thằng mặt giặc này lấy ra một cái lọ thủy tinh có chứa nước màu xanh dương đục đục.
[Ma lực: 25/150]
Còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy hắn ta tu sạch cái lọ đó vào miệng.
[Ma lực: 115/150]
“Cái ...”
Nhìn ma lực hắn hồi lại, Ma Tùng Quân tức suýt chút ọc máu. Không được, không thể cho nó cơ hội hồi phục được.
Thời điểm hắn vừa nhặt cái bàn tay của mình lên và nhìn Ma Tùng Quân bằng ánh mắt điên dại. Hắn đang nghĩ Ma Tùng Quân quá kiêu ngạo mới để cho hắn hồi phục thế này thì đã thấy Ma Tùng Quân vung kiếm ra chặt thẳng vào đầu của hắn.
“Coong~~!!”
Kì lạ rằng đầu của hắn ta lại cứng hơn cả lúc nãy. Vốn cơ thể của Điền Hải đang có màu vàng, bây giờ đang dần chuyển hóa sang màu bạch kim. Nâng cấp độ cứng lên ư?
Ma Tùng Quân lùi ra, thì thấy Điền Hải gầm lên:
“Mày đến đây chém vào đầu bố mày đây này.”
“Con chó điên này, thích thì tao chiều.” – Ma Tùng Quân cười gằn một tiếng.
Hắn xoay người vung kiếm chặt từ trên cao chặt xuống đầu Điền Hải. Bấy giờ Điền Hải đã gắn được cổ tay của mình, tuy to mồm là thế nhưng hắn vẫn đan chéo hai tay lại đưa lên đầu để đỡ.
“Keng!”
Chưa dừng lại ở đó, Ma Tùng Quân lấy đà xoay ngang kiếm chém thẳng vào hông của hắn. Nhưng Điền Hải vẫn đỡ được, lưỡi kiếm tuy đã bọc thêm cả lửa và gió, nhưng chỉ để lại vết cắt khá nông trên người Điền Hải.
Bất quá Ma Tùng Quân không dừng, hắn liên tục chặt chém hết bên này đến bên kia. Mỗi kiếm chặt xuống, đòn sau luôn mạnh hơn đòn trước một bậc. Đòn sau lại đánh nhanh hơn đòn trước.
Trong thời gian đó Ma Tùng Quân tháo viên ma tinh thạch hệ Phong ra, gắn viên ma tinh thạch hệ Lôi vào. Mỗi cú chém chặt xuống bấy giờ liên tục vang lên t·iếng n·ổ đùng đùng. Điền Hải không ngừng lùi về phía sau.
“Keng keng keng keng keng ....”
“Đòn thứ mười một!!!” – Ma Tùng Quân hét lên.
Tốc độ chém của Ma Tùng Quân lên đến đỉnh điểm, bấy giờ tay của hắn nhanh như cắt, chặt chém liên tục vào đỉnh đầu của Điền Hải. Điền Hải lâm vào thế bị động chỉ có thể đỡ. Nhưng đỡ thế nào được.
Hắn bị Ma Tùng Quân chém hơn mười cái, đòn sau luôn mạnh hơn đòn trước. Tay của bị nổ toác ra thành từng mảnh, cuối cùng cánh tay vỡ nát, đỉnh đầu của Điền Hải bị chặt xuống.
“Phập!!”
Một kiếm chẻ giữa đầu của hắn.
Toàn thân kim loại biến mất. Đôi mắt Điền Hải trợn trắng lên, hắn không tin là hắn c·hết như thế này. Phòng thủ vô địch của hắn tại sao có thể c·hết như vậy được. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Ma Tùng Quân cứ sau mỗi đòn đánh lại mạnh hơn, lại nhanh hơn, chuyện này quá vô lý.
Suy nghĩ của hắn chỉ kịp đến đó, đến khi tai hắn vang lên âm thanh: “Loẹt xoẹt ...”
Tiếng của điện tích, và lửa bốc lên.
“Bùm!”
Một v·ụ n·ổ nhỏ, nổ tan tác đầu của hắn. Cái xác không đầu của Điền Hải gục xuống, hoàn toàn không còn động đậy gì nữa. Khắp cơ thể của hắn là các vết chém của Ma Tùng Quân lúc còn ở trạng thái kim loại, giờ không còn trạng thái đó nữa. Máu bắt đầu chảy ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Lần này g·iết người, Ma Tùng Quân bình tĩnh hơn đôi chút. Hắn trải qua một hồi căng thẳng thật sự, đối phó với một tên điên không màng sống c·hết. Bây giờ lại yên tĩnh đến kì lạ.
“Ông chú cẩn thận.” – Huỳnh Đức hét về phía Ma Tùng Quân.
“Biết rồi.”
Ma Tùng Quân vung kiếm chém lên trời một cái. Tảng đá lớn gấp mấy lần hắn trở trên cao tách ra làm hai, rơi xuống hai bên trái phải, khiến cho mặt đất chấn động nhẹ một cái.
[+48% sát thương
+140 tốc độ đánh.]
Nội tại trên thanh trọng kiếm dần biến mất, thanh kiếm ngừng phát sáng, chỉ còn lại ngọn lửa và điện tích không ngừng v·a c·hạm lẫn nhau tạo thành các v·ụ n·ổ nhỏ trên lưỡi kiếm.
Để diệt được Điền Hải, Ma Tùng Quân lợi dụng triệt để tính năng cộng dồn công kích của thanh trọng kiếm. Khiến cho Điền Hải thua đến mức không kịp trở tay. Nếu hắn bớt ngu đi, coi trọng Ma Tùng Quân hơn thì cũng chưa chắc c·hết thảm đến vậy.
Đó là do hắn đứng cho Ma Tùng Quân chém, ngay từ đầu ở trạng thái bạch kim kia, hắn chịu đánh. Có khi trận này ai thua về tay ai vẫn chưa biết.
Bất quá Điền Hải không còn là mối lo ngại nữa, gương mặt dính máu của Ma Tùng Quân khẽ liếc sang tên Ma Pháp Sư đứng gần đó. Thằng điên đấy chính là thằng tạo ra các tảng đá để đè người. Hắn bây giờ đã chú ý đến Ma Tùng Quân, Ma Tùng Quân cũng đã chú ý đến hắn.
“Ngươi dám g·iết đoàn phó của ta?” – Gã Ma Pháp Sư nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân, ánh mắt không giấu được sự điên cuồng của mình.
“Cái băng Phát Tài của chúng mày, toàn một lũ điên.”
0