Đêm hôm đó, cả ba người cẩn thận rời khỏi hang động. Bọn họ luồn lách qua mấy con chim c·hết trên vách đá. Gọi cái lũ này là chim là vì chúng biết bay, chứ nhóm Zepar chẳng biết gọi chúng là gì. Vì cơ thể của chúng không có lông, cánh lại như cánh dơi, đầu thì có mỏ nhọn hoắc. Chỉ có biết bay và tiếng kêu của chúng rất giống chim ưng nên mới gọi là chim, không thì gọi là thằn lằn bay?
“Đi chầm chậm thôi…” – Zepar nói khẽ.
Hắn thông qua kính đi đêm của Ma Tùng Quân có thể thấy rõ được môi trường xung quanh, nhưng bên dưới có rất nhiều cây cối, cũng chẳng thể xác định được là lũ chim còn đang nằm vùng ở đâu đó hay không.
Sau một hồi, cuối cùng cả ba cũng vượt qua được đống xác chim. Bây giờ cả nhóm quay đầu nhìn lại mới thấy cảnh tượng hãi hùng, hầu hết lũ chim đều đâm đầu lên vách núi, có con thì dính nguyên cả xác ở đó. Không biết tại sao chúng lại điên đến như thế? Bọn hắn bé con con thế này, ăn được bao nhiêu thịt mà liều mạng?
0