0
“Tỏng tỏng…”
Trong căn hầm tối tăm, thiếu hụt ánh sáng. Bên góc căn hầm chỉ có một ngọn nến nhỏ hiu hắt, cùng âm thanh tích tách vang lên. Âm thanh vang ra vị trí trung tâm, nơi có một người đàn ông bị trói trên một chiếc ghế sắt đúc khuôn.
Nó chỉ vừa đủ cho người đàn ông kia nằm xuống, tứ chi cùng với đầu không thể động đậy, hắn không khác gì bị đúc vào khối sắt kia. Bất quá điều đó không đáng nói, thứ đáng nói là trên đầu hắn có một xô nước, dưới đáy xô b·ị đ·âm một cái lỗ to hơn lỗ kim một chút.
Mỗi một giây nước từ lỗ kim đó chảy xuống, rơi vào giữa trán của hắn, nước rơi xuống dần đều như vậy đã kéo dài được một giờ. Dù lúc tỉnh hay thức, dù lúc hắn đang suy nghĩ hay yên tĩnh lại thì trên đầu hắn từng giọt nước vẫn rơi dần đều.