0
“Ngao Quỳnh, ngươi còn chờ cái khỉ gì nữa? Muốn ngư ông đắc lợi à?” – Ngao Vệ vừa đánh vừa mắng Ngao Quỳnh.
Mặc kệ lời mắng của Ngao Vệ, Ngao Quỳnh vẫn mắt điếc tai ngơ, giả bộ không nghe thấy. Thậm chí lão còn cật lực gồng sức hét lớn để lấn át tiếng mắng chửi của Ngao Vệ.
Nhưng đúng lúc ấy một tia nước tràn ngập ánh sáng dâng lên trước mặt Ngao Quỳnh, dòng nước ấy hình thành ra một nhân ngư có gương mặt uy nghiêm thần thánh. Vừa thấy được gương mặt đó toàn thân Ngao Quỳnh sởn hết gai ốc. Lão vội vàng quỳ rạp xuống biển, đầu cúi sát, cơ thể run lên bần bật.
Mãi một lúc sau hắn cảm giác không có gì xảy ra, từ xa vẫn vọng lại tiếng mắng chửi của Ngao Vệ. Lúc này lão ngẩng đầu lên, nhân ngư bằng nước kia không biết đã biến mất tự khi nào, Ngao Quỳnh giọng nói run rẩy mà nói: